Tản văn của
HẠC NHA
Nguồn: Tạp chí Văn nghệ Đồng Nai số 43
Nắng như rực
vàng hơn cho những ngày cuối tháng ba. Gió thổi mạnh hơn như muốn xua tan cái
nóng của chớm hạ. Trên đồng cỏ khô, những cánh diều đủ màu sắc được thả tung
như muốn bay cao, bay xa thêm nữa bởi tháng ba sắp hạ màn. Gió dập dìu nâng
cánh những ước mơ của tuổi trẻ bay xa ..xa thêm. Nhìn những cánh diều chơi vơi,
cảm xúc cứ vẹn nguyên trong tôi như ngày nào. Tháng ba mang về một chút bâng
khuâng trong nỗi nhớ mùa xuân, một chút nuối tiếc cái nắng ấm áp, một chút ngậm
ngùi xót xa xen lẫn chút ngỡ ngàng khi gió thổi mạnh hơn và hanh hao hơn. Chưa
bao giờ mọi người mong đợi tháng ba về rồi mong tháng ba đi nhanh như bây giờ.
Và chưa bao giờ mùa xuân lại kéo dài… thật dài vì kì nghỉ tết của cả nước, nhất
là học sinh, lại không thể kết thúc như bây giờ. Đại dịch Covid-19 đã bao trùm
khắp thế giới một màu bi thương, nhưng cũng làm sáng lên tình yêu thương nồng ấm
của bao trái tim đã sống vì mọi người. Tháng ba về trong nghe ngóng, trong chờ
đợi, trong nhung nhớ. Những cảm xúc cứ thế đan xen nhau mà trào lên: lo lắng, sợ
hãi, ấm lòng, tin tưởng… Tất cả những cảm xúc ấy thổi hồn vào tháng ba làm cho
nắng bỏng rát hơn, gió thổi mạnh và mát hơn, diều vì thế cũng bay cao hơn.
Tháng ba cứ lặng
lẽ bên đôi mắt người chờ đợi, chợt nhòa ướt trong cơn mưa vội vã. Ta trở về
trên con đường trống hoang và khô khốc, tĩnh lặng với buồn tênh, để nghe tiếng
ve vọng về như bản tình ca bên ngoài ô cửa. Đêm dần buông cho hừng đông lại về,
giống tố đến để lòng thêm quý bình yên. Sao ta cứ mải mê về một vạt nắng trong,
một sớm mai hồng mà chẳng biết rằng… có mấy ai bước giữa đường thơm mà dặn lòng
thôi không một lần mơ ước? Có hạnh phúc nào mà không trải qua đau khổ, có niềm
vui nào không đong đầy nước mắt, có cơn mưa hạ nào mà không qua vần vũ chuyển
giông?
Phố tháng ba không
dịu mềm như ánh mắt một người con gái đương thì, cũng chẳng ngọt ngào như
ánh trăng đêm mười sáu mỗi độ xuân sang mà chỉ nhàn nhạt, mênh mông, xa
xăm đến lạ. Đêm nay vắng bóng nàng trăng hay do vắng bóng người qua lại nên mây
lạnh lùng lang thang, gió như ru từng phiến lá lào xào… rơi! Ta ngồi đây ngắm
tháng ba lặng trôi mà lòng quá đỗi đắng đót, với chập chờn giữa quên và nhớ, với
những đan xen khi lá ngập tràn lối đi. Ta ngồi đây bên cung đàn thời thơ dại,
bên màn đêm hoang liêu tĩnh mịch, bên những dòng suy nghĩ vu vơ, bên những
vần thơ lỗi nhịp và bên khúc du cầm của ve gọi hạ về. Ta ngồi ngắm cả tuổi thơ
của mình trở về, ngắm bình yên của cuộc sống. Ta ngồi đếm thời gian…
Tháng ba năm
nay, thời gian như ngừng trôi để con người sống chậm lại, trải lòng mình để lấp
đầy yêu thương. Bà có dịp dắt cháu ra vườn đào củ mì củ khoai để cho cháu biết
xưa ba mẹ cháu lớn lên như thế nào. Ông ngồi vót cho cháu từng nan tre để chiều
về ba dán lại cho con cánh diều bị hỏng. Mẹ tập cho con trai tưới cây, trồng
rau, tập cho con gái may áo cho búp bê hay may lại chiếc quần đứt cúc. Thời
gian như ngừng lại, như lắng đọng để bao cảm xúc ùa về.
Tháng ba về, những
con đường vắng ngắt khác thường. Người người đi lại trong tĩnh lặng chứ không ồn
ào tụ tập như mọi khi mặc dù gió vẫn hát mây vẫn bay.
Tháng ba đã gần đi qua nhưng lòng người cứ mãi ngóng
đợi. Đợi khúc ve nao nức, đợi phượng đỏ sân trường, đợi cơn mưa rào mùa hạ ghé
qua, và đợi bình yên đến trên quê hương thân yêu. Mong tháng cuối cùng của mùa
xuân trôi qua trong tình quê hương chan chứa, để tháng hạ về trong an yên và hạnh
phúc. Để tháng ba… chỉ còn trong kí ức… một thời… bình yên.