Bút ký của Nguyễn Trí
(Nguồn:
Sách Đất lành - Nxb. Đồng Nai 2016)
Tôi
đến Đồng Nai vào năm 1980.
Những
năm tháng ấy, về kinh tế hầu hết mọi nơi trên đất nước đều khó khăn. Vừa kết
thúc hoạ xâm lược thì tiếp tục cuộc chiến Tây Nam song song cùng bá quyền
phương Bắc. Lại thêm vụ chuyển lửa về quê nhà của Mai Văn Hạnh, Lê Quốc Tuý vân
vân. Cái gọi là cấm vận của nhà cầm quyền Mỹ là một và sự sai lầm của mô hình hợp
tác xã nông nghiệp là hai đã khiến dân ta lâm khốn đốn. Kẻ có tiền của tìm mọi
cách để vượt biên vượt biển. Một số khác đi kinh tế mới. Một số lớn khác ở miền
Trung đất cày lên sỏi đá chạy vào đất đỏ bazan. Kẻ làm thuê làm mướn kiếm cho
chính mình hạt gạo và chuyển về quê nhà nuôi cha già mẹ yếu em thơ. Một nhà thơ
đã viết “cơm áo không đùa với khách thơ”. Thuở ấy, cái đói không đùa với tất cả
chứ không riêng thi ca hay văn ca.
Từ
1980 đến 1984, tôi dọc ngang trên các miền kinh tế mới ở Đồng Nai kiếm cơm với
nghiệp tham gia các băng nhóm phá rừng. Sống với rừng lâu năm trong hoàn cảnh
thiếu thốn nên chuyện bị sốt rét quật chí mạng là thường. Của làm ra tôi nuôi hết
bốn phần cho bệnh tật, hai phần cho rượu, cái dòng tha phương cầu thực thì chỉ
có rượu là bạn thiết. Vì thế cho nên ngay cả tiền về quê ăn tết còn không có
nói gì gửi về giúp đỡ gia đình. Nếu như độc thân cho đến ngày về với đất mẹ thì
cũng chả có chi phải bàn, đằng này đã túng cùng tôi lại ham vui. Nói vậy chứ vui ai không ham. Đúng không?
Lấy
vợ xong, tôi ngẫm nghĩ phải có một nơi ở cố định. Vô sản thì chỉ có vô sâu và
xa mới kiếm được tí đất mà dựng đời chứ phố thị còn khuya mới có tên mình. Tôi
đưa bà xã lên một miền kinh tế dân lập cách xã Tà Lài mười ba cây số. Xã Tà Lài
nằm trên lộ 20 và muốn đến miền kinh tế mà tôi nói phải mười ba cây số. Thuở ấy
chỉ có một chiếc xe đò chạy than đưa khách từ trong sông lên Sài Gòn. Hai vợ chồng
tôi gì chứ đi bộ là số dzách. Đến cây số năm rưỡi giải lao một cái rồi lết đến
chợ cây số mười giải thêm cái nữa. Từ chợ lại lô ca chân đến cây số mười ba.
Chưa hết, rẽ trái hai cây nữa mơi đến khu sáu gia đình. Đây mới là nơi người
Hoa ở chợ Định Quán lập nghiệp. Họ rất cần phu để làm cỏ, trồng cà phê và thuốc
lá.
Ý đồ
của tôi là đất mới phá lâm nên còn rẻ. Hai vợ chồng thương khó làm thuê một thời
gian sẽ cố gắng mua dăm ba sào chi đó mà lập cơ đồ. Than ôi. Mưu sự tại nhân
thành sự tại… bệnh. Vùng đất này ma thiêng thứ dữ. Cái giếng sâu có một mét mà
phèn đỏ lừ. Tắm một tuần là trắng như Hằng Nga cũng vàng khè một màu phèn sắt.
Nhìn cái bụng vợ lum lên tôi hết muốn cư ngụ ở xứ này một ngày nào nữa hết. Ngó
qua ngó lại thấy bà con cô bác cùng phận thuê mướn ngã ngựa vì sốt, lũ lượt về
quê. Vậy là tôi cùng vợ vù một hơi về Suối Nho. Sau năm năm ở Suối Nho, tôi
dành dụm được ba đứa con và… hai bàn tay trắng. Lại dẫn vợ con bay lên cây số
107 quyết sao cho có miếng đất để sinh tồn. Sau chín năm xứ này, tôi thêm một
trự con trai. Cái mơ ước được sào đất là vô vọng. Biết mình vô duyên với nương
rẫy và rú rừng, tôi liều mạng về Sài Gòn. Tự nhủ chết ở phố ít tăm tối hơn ở rừng.
Nhưng phố xá mà không nghề nghiệp, không vốn liếng tha phương biết chi ngoài trừ
lê thân đi bán vé số. Ở phố được hai năm bồ câu cùng kiếp lũ lượt bay. Nghe đâu
ở xứ đó xứ kia thóc lúa dễ kiếm lắm. Tôi cũng tò mò đưa mắt nhìn về xứ ấy.
Xứ ấy
là Long Thành huyện, thuộc Đồng Nai tỉnh.
Thiên
hạ đi tôi cũng bỏ phố mà đi. Vé số mỏi chân và mỏi miệng quá trời ạ.
Sau
hai mươi ba năm từ 1980 đến 2003 tôi vẫn trên răng dưới dép. Thậm chí không có
lấy một mái nhà. Đến đâu là thuê mướn kiếm chỗ chui ra chui vô đến đó.
***
Thật
may mắn khi tôi chọn Long Thành làm bến đỗ cuối cho cuộc đời.
Đó
là nói chuyện bây giờ. Khi Long Thành đã là huyện nông thôn mới và xã Long An -
nơi tôi cư ngụ không một ấp nào không là ấp văn hoá. Năm 2003, nghĩa là cách
hôm nay những mười bốn năm thì huyện Long Thành còn phôi thai lắm. Dọc hai bên
quốc lộ 51 từ Ngã ba Thái Lan đến giáp
huyện Tân Thành của Bà Rịa - Vũng Tàu chỉ toàn ruộng là ruộng. Lộ 51 xuống cấp
trầm trọng và vẫn chưa có một kế hoạch nào để cải tạo. Đời sống của nhân dân
trong huyện vẫn còn rất nhiều khó khăn. Một bộ phận nên và ra vào thời điểm ấy
là công nhân trong những đồn điền cao su. Cao su là mặt hàng xuất khẩu chiến lược
được mệnh danh là vàng trắng. Để được là công nhân trong ngành cao su khó hơn
hái sao trên trời. Ai có tay nghề cạo mủ nhưng không trong biên chế đi cạo mướn
là đã ngon lành lắm.
Lúc
ấy theo tinh thần Nghị định 59 đi đâu phải tạm vắng tám trú mới là công dân.
Tôi thì một mảnh giấy lộn cũng không có. Chả là tôi bỏ nơi thường trú đi lâu
quá nên bị xoá khẩu, vì thế không thuê trọ được ở thị trấn Long Thành. Một tay
thợ lôi tôi đi phụ hồ cám cảnh nên dẫn xuống ngụ trong một cái chòi kề bên
nghĩa địa làng với giá rẻ. Cái chòi của bà chị vợ anh ta không ai dám ở vì sợ… ma.
Tôi thì chả ma cỏ chi ráo. Rẻ là tốt rồi. Bầy con và bà xã ở trong chòi, riêng
tôi mắc cánh võng trên hai cây bạch đàn đêm đêm nằm đòng đưa cầu nguyện sao cho
gặp một con ma thử nó có đi hổng cẳng không cho biết, nhưng nào có thấy chi.
Tôi suy rằng ma cỏ là sản phẩm tưởng tượng của con người chứ thiệt ra không có.
Lúc
ban đầu ở Long An tôi và mấy đứa con theo vợ chồng chủ chòi đi mót mủ cao su
trong ấp Xã Hoàng. Nói tiếng mót cho có vẻ lương thiện chứ thực ra là đi ăn cắp
mủ. Thực là vậy. Ai đời mủ của nông trường anh vào và tự động trút cái đang có
trong chén mà bảo mót là mót làm sao? Và ngay hôm đầu tiên vào lô, tôi đã bất
ngờ khi thấy lượng người đi “bốc” nhiều vô kể. Công nhân vừa cột dao cột thùng
lên xe chưa ra khỏi lô là dân mót nhào vô. Mỗi người một hàng cứ thế mà trút vô
bịch nilon. Cả trăm con người như vậy. Tôi chưa từng thấy nơi đâu mà ăn cắp của
nhà nước mà cả tập đoàn. Nghiệp trộm mủ này rất có ăn. Có người một đêm trộm
vài ba mươi ký mủ là hết sức thường. Ngày công thợ hồ thời điểm ấy là năm chục
nghìn, một đêm đi ăn cắp mủ được hai trăm nghìn có khi hơn. Thu nhập lớn quá
nên người ta hú cả họ cùng nhau đi ăn cắp tuốt. Tất nhiên là bảo vệ đâu có tha
cho hành vi này. Họ truy suốt đêm để bắt. Có người mò mẫm cả đêm trong lô, sáng
ra không một giọt vì bị bắt ráo. Có hôm bảo vệ lùa cả bọn bị bắt về trạm làm
công tác lao dịch. Tôi bị bắt một lần và sau đó bỏ luôn vụ này. Bảo vệ bảo tôi:
- Chú
có tuổi chắc biết không trồng mà thu hoạch là hành vi gì? Con nói ít chú hiểu
nhiều. Chú đang làm hư cho con cháu chú đó.
Đau
xót quá tôi bỏ về ngay trong đêm. Thực ra hầu hết dân bốc mủ cũng vì thất nghiệp
mà nên nỗi chứ ai muốn đêm hôm lọ mọ trong lô để kiếm cái ăn. Bị bắt là may chứ
còn lắm cái hiểm nguy. Lắm anh lắm chị trộm mủ bị Ngô công (rết) đớp nổi mề đay
toàn thân nằm lăn lộn là thường. Rắn cắn cũng không hiếm và đang lọ mọ bị rớt
xuống hố gãy chân là thường.
Một
tệ nạn khác làm nhức nhối xã hội là mại dâm. Hai bên đường bắt đầu từ ngã ba
khai thác đá thuộc xã Long An chạy cho đến xã Long Phước dày dày những quán cà
phê đèn mờ. Triệt phá những tụ điểm này là không thể. Vì sao? Vì họ chỉ bán cà
phê còn vốn tự có bán trong những nhà nghỉ bình dân. Chủ các nhà nghỉ đâu thể từ
chối một cặp đủ đầy giấy tờ thuê ngụ qua đêm hay một hai tiếng đồng hồ vì lỡ đường.
Sự mờ ám này khó trị lắm.
Nhưng
dù giữa thanh thiên cũng bó tay với tệ nạn ăn nhậu. Thanh niên mới lớn vui buồn
rầu rĩ hay không cũng uống. Chúng uống lút ga xăng. Sau nhậu là nói chuyện bằng
dao và mã tấu. Bạn bè là chuyện nhỏ. Có cả bố vợ và chàng rể choảng nhau nữa mới
đáng nói. Nghe báo chỗ đó chỗ kia có đổ máu công an vừa đến là bà con xúm vô
nhiếc móc rằng mấy ông làm ăn chậm như rùa. Tụi nó đi viện rồi mấy ông đến chi
nữa cho mệt. Họ làm như công an ăn rồi lo đi căn ke bọn nhậu là trọng tâm.
Nhưng
trộm cướp, mại dâm hay ăn nhậu cũng chả ra cà ram gì với hiểm hoạ ma tuý. Chúng
có mặt ở khắp nơi. Đặc biệt nhất trong nghĩa địa.
Để
được là một ấp văn hoá ư? Khó lắm.
***
Vậy
mà hôm nay, Long Thành đã là huyện nông thôn mới kiểu mẫu.
Để
được công nhận danh xưng này phải hội nhiều điều kiện lắm. Trước tiên các xã
trong huyện phải hoàn thành nông thôn mới trước. Các ấp trong xã phải là ấp văn
hoá. Liệu một ấp mà còn đó tệ nạn cờ bạc mại dâm say sưa quậy phá và đặc biệt
nhất là ma tuý thì có đáng gọi là ấp văn hoá không? Và liệu trên đất nước chúng
ta có một thôn ấp nào đã triệt tiêu tận tuyệt những tệ nạn ấy? Nếu nói có thì
chắc chắn là tự lừa dối và chạy theo cái gọi là hình thức chủ nghĩa. Ta có thể
tự lừa mình nhưng đời thì không ai lừa được. Anh có thể có rất nhiều huân huy
chương trên ngực áo nhưng con mắt đời tinh tường lắm, họ nhìn vào mặt nào của tấm
huân chương là do chính sự cống hiến như thế nào của anh. Xứng đáng hay không
con mắt đời thấu hiểu hết.
Phải
khẳng định rằng vẫn còn đó các tệ nạn. Nhưng cũng cần khẳng định rằng những tệ
nạn ấy đang dần bị triệt tiêu. Những vết thương nhức nhối ấy đã và đang được điều
trị đúng thuốc. Những cà phê mờ đèn dọc theo lộ 51 trước đây mười thì nay chỉ
còn một hai và nó biến tướng theo một kiểu khác chứ không còn dám lộ diện như
trước. Nạn quậy phá sau ăn nhậu đã bị triệt thẳng cánh. Và ma tuý - hiểm hoạ
này đã bị đẩy vào trung tậm cai nghiện bằng Méthadol tại huyện Long Thành. Tất
nhiên là vẫn còn đó kẻ lắm tiền sẵn sàng vung để mua vui trong khói trắng,
nhưng, gần một trăm phần trăm gia đình có con em sa vào cái chết trắng đã nở lại
nụ cười. Những thành phần nghiện ngập từ
trong các xã sâu xa ở huyện Nhơn Trạch cũng tự nguyện cai tại trung tâm y tế dự
phòng này.
Tệ
nạn đã mười phần hết bảy còn ba, đang trong hết hai còn một thì quả là một nỗ lực
lớn của lãnh đạo huyện.
Nhưng
chỉ chừng ấy thì chưa đủ để được là nông thôn mới.
Một
xã có được gọi là nông thôn mới khi còn có một hộ nằm ở dạng giật gấu vá vai
không? Nghèo thì không kể, nhưng dưới mức nghèo là không thể. Xưa cho đến nay
con người ta được đánh giá qua vẻ ngoài, có câu nhìn quân phục biết tư cách. Chủ
nhân một hiệu tạp hoá dù vốn liếng vay mượn cũng chả ai nghĩ họ nghèo. Thợ hồ
đương nhiên là vất vả và phụ hồ phải bị sai phái. Một cô gái làm nghề bán phấn
buôn hương luôn bị coi thường, thậm chí bị đánh giá là thấp. Có người nói rằng
chớ nên tin vào những tâm sự của bọn đưa người cửa trước rước người cửa sau.
Nhưng ở xã Long An suốt một thời gian rất dài có một nghiệp mà người trực tiếp
lao thân không hề muốn. Đó là mót mủ cao su. Nhìn họ, ngay cả bảo vệ nông trường
cũng cám cảnh. Từ đầu cho đến chân dính đầy mủ và mủ tươi thì hôi hám lắm. Sỡ
dĩ họ bám theo vì chả có chi để làm. Nghề nghiệp không, vốn liếng không. Đành lấy
của nhà nước làm của mình, sợ, nhục, họ biết lắm nhưng làm sao bây giờ?
Long
An là một xã nghèo, có thể nói là nghèo nhất nhì của huyện Long Thành. Nghiệp bốc
mủ cao su ở xã này là cộm cán. Không chỉ ở ấp Xã Hoàng, thiên hạ còn trộm ngay
tại những lô ở ấp Bưng Môn cách Uỷ ban Nhân dân xã không quá một cây số đường
chim bay. Điều ấy chiếu rõ lên màn ảnh đời sống về cái nghèo của xã này. Không
riêng dân tạm trú mà cả dân cố cựu Long An cũng tham gia nghiệp này.
Vậy
mà hôm nay nghiệp trộm mủ của nông trường hoàn toàn bị triệt tiêu.
Khổng
Tử nói: “Phú quý sinh lễ, bần cùng sinh đạo tặc”. Tản Đà còn “lúc túng toan lên
bán cả trời”. Rách quá thấy người ta làm bậy tôi bắt chước làm theo. Nhưng
không ngẫu nhiên hay vì một áp lực nào như bị bắt đi tù hay bị bảo vệ nông trường
bạt tai, nhiều lắm họ mắng mỏ đôi câu là hết. Mà mắng mỏ thì đâu có làm cho
ngươi ta hết ngặt nghèo. Sỡ dĩ ba quân không thèm bốc mủ nữa là nhờ vào các nhà
máy, công ty mọc lên như nấm trong những khu công nghiệp như Long Thành, Nhơn
Trạch. Ngay trên con lộ từ ấp Ba vô ấp Xã Hoàng cũng có trên một chục nhà máy,
công ty đang trong quá trình sản xuất. Không công ăn việc làm ta mới làm đệ tử
của đạo chính. Có rồi ngu sao đêm hôm mò mẫm trong lô?
Xưa,
để phát triển một thứ gì người ta đòi hỏi phải có thiên thời, địa lợi, nhân
hoà. Long Thành có thể nói rất đặc thù về địa lợi. Xứ nào thuận về giao thông
thì thắng lợi năm mươi phần trăm. Long Thành không có sông, biển cũng không nốt,
nhưng mặt bằng để thành lập công nghiệp là có. Ngoại trừ cụm Long Thành còn có
khu công nghiệp Tam An, khu công nghiệp Lộc An. Lượng công nhân cần có cho những
cụm công nghiệp này phải nhờ vào một lượng rất lớn dân các tỉnh khác hội về. Vậy
là những khu trọ mọc lên để đáp ứng nhu cầu. Một xã nhỏ và nghèo như Long An
đang bừng bừng khởi sắc, nói gì những xã khác trong huyện vốn có một nền kinh tế
ổn định hơn. Chính sự khởi sắc này đã làm những tệ nạn như say sưa quậy quọ, trộm
cắp, mại dâm và thậm chí cả ma tuý cũng bị đẩy lùi. Ngày nay về Long Thành, đặc
biệt xã Long An, chín mươi phần trăm đường hẻm đã bê tông hoá.
Địa
lợi nên nhân phải hoà là tất yếu.
Long
Thành là huyện nông thôn mới bởi hội đủ thiên thời địa lợi và nhân hoà.
N.T