Ca kịch ngắn của Đức Hiền
(Nguồn: Sách Tiếng rừng
- Nxb. Đồng Nai 2016)
NHÂN VẬT:
Hạnh: Nhân viên Khu Dự trữ sinh quyển Đồng Nai
Chí: Người yêu của Hạnh, nhân viên công ty du lịch
thành phố
Bà Năm: Mẹ của Hạnh
Cảnh: Nhà bà Năm
(Hạnh vừa tưới hoa vừa
ngân nga một ca khúc về rừng)
Bà Năm: Sao rồi cô? Bao giờ mới
có cháu ngoại cho tôi bồng đây?
Hạnh: (Mắc cỡ) Còn lâu
lắm má ơi.
Bà Năm: Đợi tui xuống lỗ hả? Hỏi
cho vui chớ tui đã biết hết rồi cô ơi.
Hạnh: Má biết chuyện gì?
KHÓC HOÀNG THIÊN
Bà Năm: Chuyện tình duyên, của một
cô gái trẻ
Với chàng trai hào hoa
phong nhã
Cả cơ quan ai cũng biết
cô ơi
Đừng nên giấu diếm làm gì
Cứ thành thật khai ra
Rồi tôi sẽ tính cho.
Hạnh: Không có chuyện gì giấu
má được.
Bà Năm: Vì tôi là má của cô.
Hạnh: Chắc con với anh ta
duyên nợ khó mong thành.
Bà Năm: Sao bi quan quá vậy con?
Hạnh: Vì người ta là dân chốn
thị thành
Còn mình ở rừng xanh.
Bà Năm: Nếu thật lòng yêu nhau
thì ngại gì chuyện kẻ quê người chợ. Cậu ta làm gì, ở đâu con có biết rõ không?
Hai đứa quen nhau lâu chưa?
Hạnh: Dạ, anh ấy là dân thành
phố, nhân viên của một công ty du lịch, tụi con quen nhau cả năm rồi, khi anh ấy
về đây khảo sát.
Bà Năm: Hai đứa đã hứa hẹn gì
chưa?
Hạnh: Ảnh đòi đưa cha mẹ tới
đây để hỏi cưới con.
Bà Năm: Vậy thì tốt rồi, có gì
mà con phải phân vân.
PHỤNG HOÀNG
Hạnh: Má ơi vì con sợ khi
khoác áo cô… dâu. Phải theo chồng về xứ khác.
Con phải rời xa má. Xa
cái nhà này, xa xóm nhỏ thân thương.
Bà Năm: Con gái ơi. Má hiểu được
tâm trạng của con rồi.
Nên thương con nhiều hơn
thuở trước. Nhưng gái lớn lên phải theo chồng đó là lẽ tự nhiên.
Hạnh: Con chẳng yên tâm. Khi rời
khỏi mái ấm gia đình.
Trước sau má hiu quạnh một
mình. Không ai ở cạnh bên để quạt nồng ấp lạnh.
Khi trái gió trở trời ai chăm
sóc thuốc thang. Nên lời cầu hôn con chưa dám nhận.
Phải ở kề bên phụng dưỡng
mẹ già. Phận làm con chữ hiếu đặt lên đầu.
Bà Năm: Hạnh ơi, nghe mấy lời của
con vừa cạn tỏ, má sung sướng mừng vui còn hơn được ai cho bạc cho…
VỌNG CỔ
20/… (vàng). Nhưng con ơi
đừng để tuổi xuân tàn. Nếu gặp được người bạn tình tử tế, muốn cùng mình kết
tóc xe tơ (-) Thì con nên nhận lời của người ta, để cùng xây dựng một gia đình
đầm ấm. Còn phần má đã có bà con lối xóm, giúp đỡ chở che con ơi chớ bận lòng
(-).
Hạnh: Con không thể vì tình cảm
riêng tư, bỏ má sống neo đơn trong căn nhà quạnh quẽ.
Bà Năm: Bà con ở đây nặng tình
làng nghĩa xóm, lỡ có bề gì cũng không ai bỏ má đâu.
Hạnh: Đành vậy, nhưng làm sao
bằng con cái trong nhà.
Bà Năm: Phải chi cậu ấy ở gần
đây thì hay biết mấy. Thôi con coi nhà, má đi thăm dì Tám, một lát má về (Đi).
Hạnh: Nhà có hai mẹ con, làm
sao có thể bỏ đi đành đoạn. Má thương nên nói vậy chứ thực lòng má đâu có muốn
xa mình.
Chí: (Tới) Hạnh!
Hạnh: Anh Chí! Anh đi công tác
hả?
Chí: Anh lên tìm Hạnh.
Hạnh: Tìm em? Có chuyện gì vậy
anh?
Chí: Nhớ Hạnh đi tìm. Không
được sao?
Hạnh: Anh này, ghẹo em hoài.
Chí: Ba má sai anh đi gặp em
để bàn chuyện của hai đứa mình, vài hôm nữa ba má anh sẽ cậy người mai mối tới
đây.
Hạnh: Sao gấp vậy anh?
Chí: Cưới vợ phải cưới liền
tay, chớ để lâu ngày thiên hạ dèm pha. Bằng lòng nghen em.
Hạnh: Chưa được đâu anh.
Chí: Hạnh, anh đã làm gì khiến
em chê trách mà không bằng lòng tiến tới hôn nhân? Hạnh ơi anh muốn biết nguyên
do.
LÝ BA TRI
Hạnh: Làm sao em dám chê anh,
nhưng chuyện vợ chồng em chưa dám nghĩ.
Nhà em mẹ góa con côi, sức
khỏe của bà như chuối chín cây.
Nên dẫu yêu thương anh
cũng phải đành tìm quên.
Chí: Hạnh ơi, mới nghe qua
như sét đánh ngang tai trước những lời lẽ khéo léo giải bày của người anh yêu
quý, nếu thật lòng vì chữ hiếu, thân em không muốn rời xa mẹ thì tình cảm của
anh đối với người thương cũng sâu đậm thêm…
VỌNG CỔ
1/…(nhiều). Anh yêu em
không phải vì nhan sắc diễm kiều. Mà gởi trọn trái tim cho một người con gái,
giản dị bình thường tính nết đoan trang (-). Nay phải xa nhau vì chữ hiếu thân,
thì dù khổ đau anh cũng không dám trách hờn. Chỉ sợ mình có nhiều thói xấu tật
hư, khiến người ta phật lòng tìm đường lẩn tránh.
Hạnh: Xin anh đừng hiểu lầm tội
nghiệp. Anh là một chàng trai thông minh tử tế, hạnh phúc vô cùng cho ai được
làm vợ của anh.
Chí: Em nói thật lòng hay an ủi
anh trước lúc chia tay để vui duyên mới.
Hạnh: 2/. Anh ơi, em chỉ là cô
nhân viên của khu dự trữ sinh quyển Đồng Nai. Nhan sắc chẳng hơn ai nhưng được
anh thương mến, đó là niềm vui là hạnh phúc trong đời. Nay được anh cầu hôn em
sung sướng nghẹn lời. Nhưng hoàn cảnh nhà em anh đã rõ, xin chớ nghi ngờ lòng dạ
của em (-).
Chí: Nghĩa là em không phụ
tình anh, và vẫn giữ những lời hẹn ước. Nếu thật dạ yêu nhau thì không có gì
ngăn trở được, dù khó khăn nào ta cũng vượt qua. (Dứt liu)
Hạnh: Khổ lắm anh ơi, đừng bận
tâm tới em làm chi nữa. Anh hãy về đi…
LÝ TÒNG QUÂN
Chí: Sao em đành buông những
lời trái tai
Thiết tha yêu, không có
ai phụ phàng
Tình đang đậm đà, mơ ước
ngày chung sống
Tưởng sắp nên đôi, hai đứa
chung gối mộng
Nhưng không ngờ em đổi
thay, không muốn cùng anh kết hôn.
Hạnh: Anh đã hiểu gia cảnh của
em còn trách hờn làm chi nữa, bởi khi đã khoác áo vu quy thì thuyền theo lái,
gái phải theo…
VỌNG CỔ
5/… chồng. Rồi mẹ sẽ sống
ra sao với cảnh cô lẻ lạnh lùng. Phận làm con phải giữ tròn chữ hiếu, vì mẹ già
phải gác lại tình cảm riêng tư (-). Nếu nhận lời làm vợ của anh, em phải rời bỏ
nơi đây về làm dâu thành phố. Thôi thà nói tiếng chia tay dù lòng đau khổ, còn
hơn trọn tình duyên mà chữ hiếu không tròn.
Bà Năm: (Tới) Chào cậu.
Hạnh: Mẹ em đó.
Chí: Con chào bác.
Bà Năm: Nãy giờ đứng bên ngoài
tôi đã nghe tất cả, thôi cậu cứ về mời anh chị tới đây.
Chí: Nhưng bác ơi, cô Hạnh đã
nói với con chưa thể lấy chồng để lo cho bác.
Hạnh: 6/. Chẳng những thế mà
Mã Đà là nơi chôn nhau cắt rốn, thân xác cha già cũng yên nghỉ nơi đây. Cuộc sống
đã quen rồi với gió mát cỏ cây, về thành phố người đông đất chật. Chuyện tình cảm
của đôi ta kể như cắt đứt, dù không ai thay dạ đổi lòng (-).
Bà Năm: Ép dầu ép mỡ không ai nỡ
ép duyên, con đã lớn khôn, má để con tự quyết.
Chí: Nếu em không muốn về
thành phố, anh sẽ nuông chiều, xin đừng nói xa nhau.
Hạnh: Dù yêu anh, nhưng em
không thể nào rời bỏ Mã Đà về làm dâu nhà anh được. Vì ở đây ngoài sự quyến luyến
lâu ngày còn có xương máu của cha em.
Chí: Nếu không theo anh thì
anh xin về làm rể ở Mã Đà. Vì Chiến khu Đ là nơi ngày xưa nội anh đã chiến đấu
và hy sinh.
Bà Năm: Thật vậy hả cháu?
Chí: Dạ.
Bà Năm: Ông ngoại con Hạnh cũng
chiến đấu và hy sinh ở Chiến khu Đ này.
Chí: Cháu là nhân viên của
công ty du lịch, đơn vị của cháu sẽ đặt một trạm tại khu dự trữ sinh quyển này
để đưa khách du lịch tới tham quan, tương lai khách du lịch sẽ đến đây rất
đông.
Bà Năm: Vậy sao?
Chí: Dạ đúng vậy, vì Khu dự
trữ sinh quyển này là lá phổi xanh của thành phố, có hồ Trị An, có Vườn quốc
gia Nam Cát Tiên, có căn cứ Trung ương Cục, có Chiến khu Đ và cháu đã tình nguyện
lên đây làm việc, ba má cháu rất ủng hộ.
Hạnh: Nhưng làm vợ anh, tức là
làm dâu nhà anh thì em phải về nhà anh ở thành phố.
Chí: Em yên tâm. Sau ngày cưới,
em vẫn làm việc ở đây, khi nào rảnh rỗi thì về thành phố thăm cha mẹ.
Bà Năm: Hay tụi bây vẫn cứ ở nhà
của má, tuy chật chội nhà tranh vách lá nhưng cũng đủ chỗ cho hai đứa sống
chung.
Chí: Má nói đó, em nghe chưa?
Bà Năm: Hay còn đất trống trước
nhà, hai đứa cất một căn nhỏ nhỏ, để khi nào tiện anh chị ở thành phố về đây
nghỉ dưỡng hưởng thụ không khí trong lành và thăm mồ mả ông cha.
Chí: Sao em, có nhận lời cầu
hôn của anh không?
Hạnh: Má đặt đâu thì em ngồi
đó.
Bà Năm: Khi nào tiện, con cứ mời
anh chị lên đây.
Chí: Con đội ơn má.
(Nhạc vui nổi lên)
Đ.H