Truyện ngắn của
Lê Vũ Anh Đào
(Nguồn:
VNĐN số 24 – tháng 03 & 04 năm 2018)

Minh họa: Hứa Tuấn Anh
Minh đạp xe lang thang trên đường.
Sài Gòn đang vào xuân với những cơn gió se se lạnh. Nghe tụi bạn kháo nhau, Sài
Gòn bây giờ giống như trên Đà Lạt, lành lạnh, thích ơi là thích. Minh chưa lên
Đà Lạt bao giờ nên chưa biết được cái lạnh của phố núi ấy như thế nào. Minh chỉ
biết đến cái lạnh cắt da thịt của miền Bắc vào mùa đông thôi. Cái lạnh ấy, Minh
không thích chút nào. Cái lạnh ấy làm cho mùa màng thất bát, trâu bò chết cóng
và con người thì co ro trong một mớ áo ấm mà vẫn không hết lạnh.
Bạn bè Minh náo nức chuẩn bị về
quê ăn Tết. Minh lại thấy đắn đo. Mẹ nói năm nay cả làng mất mùa.
Minh tính nhẩm, nếu về quê thì phải
tốn tiền vé, tiền quà cho các em. Số tiền ấy đủ cho Minh đóng học phí học kỳ
sau. Minh không muốn thấy mẹ mới ra Tết đã phải đi vay tiền...
Minh tính ở lại đi làm thêm,
nhưng trong Tết người ta ít buôn bán, chỗ nào cần thì cũng đã tuyển được người.
Cả buổi chiều đi tìm việc mà
không được, về đến dãy trọ, Minh nhìn thấy chiếc xích lô của chú Tám trọ bên cạnh
phòng mình. Minh dựng xe đạp rồi chạy ào vào phòng chú Tám. Chú Tám đang nằm
nghe cải lương, mắt lim dim. Minh đập tay chú cái bốp:
- Chú Tám, khỏe không chú?
Chú Tám giật mình mở mắt ra:
- Thằng quỷ, mày làm tao hết hồn.
Được nhỏ nào tỏ tình mà hớn hở dữ?
Minh gãi đầu nói:
- Cháu nghèo rớt mùng tơi ai mà
thèm tỏ tình.
Chú Tám cốc đầu Minh rồi nói:
- Mày nghèo mà học giỏi ve kêu,
con gái nó thích mấy thằng vậy đó. Mà mày qua tao chi vậy?
Minh rụt rè hỏi:
- Tết này chú có về quê không
chú?
Chú Tám lại cốc đầu Minh lần nữa:
- Thằng này hỏi nhảm. Tết không về
với vợ con chứ ở đây làm gì? Tết Sài Gòn buồn đến mức muốn tự tử luôn đó. Có bà
con, bạn bè đâu mà vui.
- Vậy chú cho cháu mượn xích lô của
chú nhé?
- Bộ mày định chạy cái xích lô
này từ đây về miết ngoài miền Bắc hả?
- Tết này cháu ở lại đạp xích lô
kiếm thêm tiền. Nghe người ta nói, Tết ở Sài Gòn nhiều khách du lịch nước ngoài
lắm.
- Mày định không về quê ăn Tết hả?
Ở đây tủi thân lắm mày ơi.
Minh xua tay:
- Tủi thân gì chú? Về nhà cũng có
Tết đâu mà ăn. Năm nay cả làng cháu mất mùa. Về nhà lại tội mẹ cháu. Ở lại, kiếm
thêm được chút xíu tiền cũng vui, qua Tết có thêm tiền đóng học phí.
Chú Tám xoa đầu Minh:
- Sao mày còn nhỏ mà biết nghĩ quá
trời vậy? Ba má mày giỏi ghê, nuôi được đứa con vừa giỏi vừa biết nghĩ xa trông
rộng. Ra đây, tao chỉ cho mấy chiêu chạy xe.
Chiều tối, Minh gọi về cho mẹ nói
mình không về ăn Tết, mẹ im lặng một lúc lâu. Minh phải trấn an mẹ là Minh phải
ở lại ôn thi để lấy học bổng học kỳ sau. Câu cuối cùng mẹ nói làm lòng Minh đau
thắt:
- Ừ! Không về cũng được. Không có
Tết này thì còn nhiều Tết khác mà con.
***
Mấy ngày đầu mới đạp xe, vì ngại
và chưa quen mời khách nên Minh chỉ đi được vài chuyến. Về đến phòng trọ chân
tay đau rã rời, Minh nằm xuống là ngủ ngay nên chẳng có thì giờ đâu mà buồn, mà
nhớ nhà nữa. Nhưng càng đến gần Tết, thấy người ta tấp nập đi mua sắm, đi chợ
hoa… Minh lại thấy nôn nao. Đạp xe chở người ta đi sắm tết mà Minh chỉ mong rằng
người ngồi trên ghế kia là mẹ mình.
…Buổi sáng, Minh thong thả đạp
xe, một cô bé mở cánh cổng gỗ màu nâu giơ tay vẫy Minh lại. Minh hào hứng đạp
xe đến chỗ cô bé, Minh vồn vã hỏi:
- Dạ cô gọi xe đi đâu ạ?
Cô bé ngước mặt nhìn Minh kỹ hơn
rồi thốt lên:
- Oa, chú xích lô sao trẻ và đẹp
trai quá.
Minh ngượng đỏ cả mặt. Lần đầu
tiên gặp một vị khách trẻ và hồn nhiên như thế.
- Anh có rành đường trong thành
phố không, anh xích lô?
Cô bé đổi qua gọi Minh là anh.
Minh gật đầu:
- Tôi cũng khá rành.
- Vậy anh chở em đi ngắm phố phường
nha. Đi chỗ nào đông người và vui vui ấy.
Tình huống này bác Tám chưa có
bày cho Minh. Chở đi như vậy làm sao mà tính tiền được ta.
Thấy Minh cứ đứng thờ người ra,
tay gãi gãi đầu nên cô bé ngạc nhiên:
- Sao vậy anh? Anh không biết đường
à?
Minh ngập ngừng:
- Đường thì tôi biết nhưng mà đạp
đi lòng vòng tôi không biết tính tiền thế nào. Tôi không đạp xích lô chuyên
nghiệp, tôi chỉ làm thêm dịp Tết thôi.
Cô bé lại cười, Minh lại càng
lúng túng.
- Vậy một ngày anh kiếm được bao
nhiêu?
- Tại tôi không quen nên mỗi ngày
chỉ kiếm được khoảng hai trăm ngàn thôi.
- Vậy hôm nay anh chở em đi cả
ngày, em sẽ trả anh năm trăm ngàn. Em hay đi xích lô nên cũng biết giá cả. Hôm
nay em sẽ để anh chở đủ năm trăm ngàn mới cho anh về.
Vừa nói, cô bé đã leo lên ghế ngồi
và giục Minh đạp xe.
Minh chở cô bé đi khắp nơi. Cứ thấy
chỗ nào đẹp, đông người là cô bé rối rít nói Minh đậu xe lại. Mỗi lần đi ra,
trên tay cô bé lại có thêm một thứ đồ. Cô mua nhiều thứ, bánh kẹo, trái cây,
hoa, phong bao lì xì… Đáng lẽ cô bé nên thuê một chiếc ô tô hơn là chiếc xích
lô già còm, cũ kĩ của Minh.
…Tám giờ tối, Minh chở cô bé về
trước cổng nhà. Minh phụ cô bé mang đồ vào nhà. Ngôi nhà rộng rãi và sang trọng,
phòng khách còn lớn hơn cả căn nhà của Minh ở ngoài quê. Minh chỉ thấy có cô bé
và một bà giúp việc. Minh để ý thấy cô bé ở ngoài phố thì vui tươi, nhí nhảnh
mà về nhà lại buồn xo.
Minh nhận tiền từ cô bé. Từ hôm
chạy xích lô đến giờ, Minh cầm nhiều nhất là tờ hai trăm ngàn. Minh cất năm
trăm ngàn vào túi, cô bé lại rút thêm một trăm ngàn đưa cho Minh. Minh gãi đầu,
lắp bắp:
- Uả, đủ rồi mà cô?
- Đây là tiền tip bồi dưỡng
anh khiêng vác đồ cho em.
Minh xua tay:
- Thôi, không cần đâu. Năm trăm
ngàn là bao gồm hết rồi đó.
Cô bé cười khúc khích:
- Anh thật thà dễ sợ. Xích lô nào
mà cũng như anh thì chết đói. Vậy mai tám giờ sáng, anh ghé đây chở em đi tiếp
nha. Em tên Nhiên. Anh cứ gọi tên em là được rồi.
***
Đúng tám giờ, Minh đứng chờ trước
cổng nhà Nhiên. Hôm nay cô bé mặc váy màu xám chứ không phải màu hồng rực rỡ
như hôm qua. Nhiên thả tóc dịu dàng, gương mặt cũng không rạng rỡ, háo hức nữa.
Nhiên cầm theo lỉnh kỉnh xô chậu. Nhiên chỉ đường cho Minh đạp xe. Trên đường
đi, Nhiên ghé tiệm hoa mua một bó hoa hồng vàng thật lớn. Con đường Nhiên chỉ
càng đi càng heo hút… Đi mãi rồi Minh cũng nhận ra mình chuẩn bị vào một nghĩa
trang. Minh dừng xe lại, Nhiên bước xuống lụi cụi dọn đồ. Minh rụt rè hỏi:
- Tôi có thể giúp gì không?
Cô bé cười thật nhẹ nhàng rồi gật
đầu.
Minh tìm chỗ gửi chiếc xích lô rồi
đi theo Nhiên đi đến trước một ngôi mộ nằm kề bên gốc bàng lớn. Nhiên lấy hoa
ra cắm, nhìn bia mộ, Minh biết đây là chính là nơi an nghỉ của mẹ Nhiên. Mẹ
Nhiên nhìn đẹp và trẻ quá. Nhiên vừa làm vừa thầm thì nói chuyện với mẹ. Sau
khi cắm hoa xong, cô bé nhờ Minh cầm xô đi lấy nước. Minh hì hục xách xô nước về,
thấy mắt Nhiên đỏ hoe. Minh lúng túng, chỉ im lặng phụ lau dọn, nhổ cỏ xung
quanh ngôi mộ. Minh cũng mất bố từ khi còn rất nhỏ. Cảm giác thiếu một người
trong gia đình thật hụt hẫng. Cô bé cất giọng làm Minh giật mình:
- Mẹ em mất khi em mười tuổi. Năm
nào gần Tết, em và ba cũng ra đây thăm mẹ. Năm nay, ba bận đi công tác nước
ngoài. Tối qua, ba gọi điện nói chắc Tết không về được. Ba nói hợp đồng vẫn
chưa ký kết được. Hôm qua em mua quá trời đồ vì tưởng ba sẽ về. Ngày mai, cô
giúp việc cũng về quê, Tết này chỉ có mình em.
- Nhà em không có họ hàng gì nữa
à?
- Nhà ngoại em sống ở nước ngoài.
Ông bà nội giận ba không chịu lấy vợ nữa, không sinh con trai cho ông bà. Nhà nội
không thích em, tại ba thương em nên ba không chịu lấy vợ.
Nhìn nước mắt lăn dài trên má,
Minh thấy thương Nhiên như thương đứa em gái nhỏ ở nhà. Ngày bố mất, con bé cứ
luôn miệng hỏi mẹ bố đi đâu mà không chịu về. Minh không dám khóc, Minh là con
trai lớn, dù lúc ấy mới chỉ 13 tuổi. Minh mà khóc nữa thì mẹ biết dựa vào ai.
- Bố anh cũng mất sớm. Nhà anh chỉ
còn 3 mẹ con. Năm nay anh không về nhà ăn Tết, chắc mẹ và em gái anh cũng buồn
lắm.
Rồi Minh kể cho Nhiên nghe về quê
nhà, về mẹ và em gái, về lí do Minh không thể về quê ăn Tết. Nhiên nhìn Minh với
ánh mắt ngưỡng mộ.
- Anh giỏi quá. Giờ mà đi xa nhà,
em chẳng biết làm gì hết, chắc chết đói quá.
- Tại nhà anh nghèo nên mới phải
thế thôi. Nhà em giàu, em đâu phải lo gì.
- Giàu nhưng mà buồn lắm. Em chỉ
cần trong nhà có đầy đủ ba mẹ.
***
Khách du lịch quốc tế ghé Sài Gòn
nhiều hơn. Họ thích hòa vào dòng người đang ngược xuôi đi sắm Tết. Ngày nào mà
chở khách nước ngoài là thu nhập của Minh khá hơn một chút. Mấy người đạp xích
lô khác nói Minh cứ lấy giá cao cao lên vì họ không biết trả giá. Minh không
thích làm vậy, người ta cũng đi làm cực khổ để dành tiền đi du lịch, người ta
thích đất nước mình người ta mới ghé qua chơi. Mình lấy tiền người ta nhiều rồi
người ta biết mình bị lừa làm sao người ta còn yêu quý đất nước, con người Việt
Nam mình nữa.
…Minh chở một người khách Tây khá
trẻ từ cổng khách sạn Caravell đi dạo chợ hoa Nguyễn Huệ. Anh ta giới thiệu
mình tên Mike và có biết chút ít tiếng Việt nên cố gắng bắt chuyện với Minh.
Minh phải dùng cả tiếng Anh, tiếng Việt và dùng cả tay để nói chuyện với Mike.
Minh có dịp để nói tiếng Anh nên cũng cố gắng nói chuyện với Mike thật nhiều.
Nói chuyện với Mike, Minh thấy yêu đất nước mình nhiều hơn. Minh vừa đạp xích
lô, vừa trở thành hướng dẫn viên du lịch cho Mike. Minh cũng kể cho Mike về gia
đình mình, về việc học và về lý do gần Tết rồi mà Minh vẫn ở Sài Gòn đạp xích
lô. Minh cũng biết Mike chỉ còn mẹ và Mike cũng rất yêu mẹ giống Minh. Gần bảy
giờ tối, Minh mới chở Mike về đến khách sạn. Mike đưa tiền trả Minh mà miệng cứ
luôn nói: “Hôm nay Mike vui lắm, vui lắm!”.
Trên đường về nhà, Minh vừa đạp
xe vừa nghĩ về Mike, rồi lại nhớ đến Nhiên. Cô bé cũng ham vui y chang Mike.
Không biết ở một mình trong ngôi nhà rộng, Nhiên có buồn mà khóc không. Minh sợ
nhìn thấy con gái khóc. Mẹ đã khóc rất nhiều, em gái Minh cũng đã khóc rất nhiều…
Về đến dãy trọ, Minh dọn dẹp lau
chùi sơ ghế xe. Một cái mặt dây chuyền hình tròn gắn viên kim cương thật lớn
sáng lấp lánh kẹt ở giữa tấm đệm ngồi và vách xe. Minh biết cái này, nó là mặt
dây chuyền của Mike, lúc sáng Minh đã để ý vì lần đầu Minh nhìn thấy một viên
kim cương lớn như vậy. Minh run run cầm vào phòng trọ. Minh biết kim cương rất
đắt, cái mặt dây chuyền này chắc phải đến hàng trăm triệu. Nghĩ đến số tiền ấy
mà Minh bủn rủn chân tay. Nếu có mấy trăm triệu lúc này, Minh sẽ về quê liền,
Minh sẽ mua xe máy, sẽ xây lại nhà cho mẹ, sẽ mua thật nhiều quần áo đẹp và đồ
chơi cho em gái, Minh sẽ làm lại mộ cho ba. Minh nằm xuống giường mà chẳng thể
nào ngủ được. Tivi nhà chủ nhà đang phát bài hát “Ngày tết quê em” rộn ràng,
bên ngoài đường xe cộ và mọi người vẫn đi lại nhộn nhịp. Càng gần Tết người ta
càng hối hả đi mua sắm, đi chơi… Minh nằm cho đến khi xung quanh im lìm. Minh
không ngủ được. Minh cứ nghĩ đến cái mặt dây chuyền, đến khoản tiền khổng lồ và
Minh lại thấy gương mặt rạng ngời, vui vẻ của Mike. Minh nghĩ mình phải trả lại
nhưng lại nghĩ đến những việc mình có thể làm khi có một khoản tiền lớn. Minh
giằng co giữa cái thiện với cái ác trong mình. Cái ác nói chắc gì Mike biết
mình mất ở đâu và ai nhặt được, thành phố này rộng mênh mông và hàng triệu con
người. Nhưng cái thiện lại tỉ tê với Minh rằng, Minh có sống thanh thản không,
mẹ Minh có đón nhận những đồng tiền Minh mang về không? Minh trằn trọc, đấu
tranh rồi chìm vào giấc ngủ…
***
Sáng sớm, Minh bị đánh thức bằng
bài hát mừng xuân quen thuộc “Xuân ơi xuân, xuân đã về…”. Minh bước ra cửa, trời
lành lạnh và nắng vàng rực rỡ. Minh đánh răng rửa mặt rồi leo nhanh lên chiếc
xe xích lô, cong lưng đạp vào trung tâm thành phố. Trong túi áo Minh, cái mặt
dây chuyền lành lạnh xuyên qua lớp áo. Minh đạp xe đến trước cổng khách sạn, hy
vọng là Mike vẫn còn ở đó. Loay hoay mãi cũng tìm được chỗ gửi xe. Minh rụt rè
bước vào sảnh khách sạn. Lần đầu tiên vào một khách sạn lớn và sang trọng như
thế. May mắn là trong khách sạn vẫn còn người tên Mike. Minh hồi hộp ngồi chờ
người ta gọi Mike xuống.
- Ôi, Chúa ơi, Chúa ơi!
Minh giật mình khi nghe giọng tiếng
Việt lơ lớ ấy. Đúng là Mike rồi. Minh chưa kịp nói gì đã nghe Mike liến thoắng:
- Mike mất vật kỷ niệm của Daddy
rồi… Mom sẽ tức giận… Cái đó Mom tặng Mike.
Minh gãi đầu rồi lấy từ túi áo
ra:
- Cái này đúng không?
Khuôn mặt Mike sáng rỡ lên:
- Chúa ơi! Đúng rồi. Minh thấy nó
ở đâu?
- Trên xe của tôi.
Mike ôm chầm lấy Minh giữa bao
nhiêu người, miệng cứ rối rít cảm ơn Minh. Mike lấy ví ra, rút ra tờ một trăm
đô la đưa cho Minh:
- Tặng Minh… Cảm ơn Minh.
Minh từ chối không nhận dù Mike
năn nỉ mãi. Mike nghĩ ngợi một hồi lâu rồi nói:
- Mike sắp bay ra Hà Nội. Minh
cùng đi với Mike được không? Mike muốn về quê Minh xem Tết quê.
Minh phân vân, nếu đồng ý Minh sẽ
được về quê ăn Tết cùng gia đình. Mike tốt quá mà Minh thì lại thấy ngại. Minh
và Mike mới quen nhau có 2 ngày thôi. Mike biết Minh còn đắn đo nên cố gắng nài
nỉ:
- Minh đừng ngại. Minh đã trả cho
Mike một vật vô giá. Minh là người tốt, Mike cũng là người tốt. Về quê, Minh
làm hướng dẫn viên cho Mike trả tiền vé máy bay cũng được.
Minh cũng muốn về quê. Càng gần
ngày Tết, Minh càng muốn về quê. Minh sợ mẹ lại khóc vì nhớ Minh, vì thương
Minh ăn Tết xa quê, thui thủi một mình. Điện thoại của Minh chợt reo vang, là số
của Nhiên:
- Chào Nhiên, em định đi đâu hả?
- Anh Minh ơi! Ba em về rồi, ba
còn đưa ông bà ngoại em về ăn Tết với em nữa. Em vui quá nên báo cho anh.
- Chúc mừng em, vậy là không phải
ăn Tết một mình rồi.
- Dạ. Cảm ơn anh. Mà anh Minh ơi,
anh về quê ăn Tết với mẹ và em gái anh đi. Chắc họ đang mong anh về lắm đấy. Nếu
anh không có tiền về, em sẽ nhờ ba em.
- Uh! Không sao đâu. Anh sẽ về
quê với mẹ. Anh đã gặp được một người bạn rất tốt. Anh ấy sẽ về quê anh ăn Tết
với nhà anh.
- Vậy anh về quê vui vẻ nhé. Chúc
mừng năm mới!
Minh quay qua Mike, cười thật
tươi:
- Cảm ơn Mike nhiều. Vậy khi nào
chúng ta lên đường?
Mike lại ôm chầm lấy Minh.
- Ngay chiều hôm nay. Về quê ăn Tết
thôi.
Minh đạp chiếc xích lô một vòng
trung tâm Sài Gòn. Cố thu vào mắt cái không khí nhộn nhịp, náo nhiệt của Sài
Gòn ngày giáp Tết. 2 ngày nữa là giao thừa. Vậy là Minh vẫn kịp về sắm Tết, vẫn
kịp đưa Mike đi chợ Tết quê. Chắc mẹ và em gái Minh rồi bà con lối xóm sẽ ngạc
nhiên lắm vì năm nay có một chàng Tây cao to, đẹp trai đến ăn Tết cùng.
Chào Sài Gòn nhé. Hẹn gặp lại đầu
xuân!
L.V.A.Đ