Thơ
Đỗ Minh Dương
(Nguồn: VNĐN số 25 - tháng 05 & 06 năm
2018)
Trăng khuya dát
ánh vàng ánh bạc
nhuộm cánh rừng
thẳm một màu xanh
trên tán rừng,
trăng như nước mông mênh
dưới tán rừng,
trăng lung linh huyền ảo…
Rừng uống trăng
có như ta uống rượu
say trăng, rừng
lặng lẽ sinh sôi
say rượu, ta nhớ
thời xa xôi:
-Trong ánh trăng
rừng lính căng võng nghỉ
xuyên qua lá rừng
trăng hôn chiến sĩ
cơn sốt rừng run
rẩy ánh trăng xanh!
Tiếng vượn ru
con – ru giấc an lành
tiếng cú kêu đêm
mơ hồ điềm dữ…
bỗng tiếng bom gầm,
ánh trăng tan vỡ
đồng đội tôi,
máu nhuộm ánh trăng rừng!
Về lại Chiến
khu, đêm xuống ngập ngừng
tắm ánh trăng
khuya mát mềm như lụa
sao lòng ta cứ bập
bùng như lửa
cháy khôn nguôi
- một thuở - ánh trăng rừng!