Truyện ngắn của Nguyễn Thanh Ngân
(Nguồn:
VNĐN số 25 – tháng 05 & 06 năm 2018)
Minh họa: Quang Hoàng
Nắng gần lên đỉnh đầu, thằng Bầu
vắt giò lên cổ chạy nhanh qua cây cầu gỗ mục nát bắc qua con sông - đường nhanh
nhất và gần như là duy nhất để đi qua nhà bà ngoại nó. Mục đích của Bầu chạy
nhanh như vậy không phải là nhớ bà ngoại hay thèm gì ở bên đó mà là vì mấy cọng
rau om với mớ ngò gai ngoại trồng. Hồi sáng, má Bầu kêu nó đi chợ mua cá lóc với
mấy món rau hôm nay nấu canh chua đón chị Ba đi học trên thành phố về. Mặc dù
là con trai nhưng vì được huấn luyện việc đi chợ từ nhỏ nên bây giờ Bầu đi chợ
còn rành hơn má nó nữa. Ai thấy Bầu đi chợ với cái mặt tươi rói cũng thấy
thương rồi bớt cho nó chút đỉnh, mua con cá mười hơn một mấy chỉ với mười mấy
ngàn là chuyện bình thường đối với Bầu. Má nó mỗi lần ra chợ là ai cũng khen
đòi “góp gạo” mốt cho nó về làm con rể. Vậy đó, cũng nhờ cái mặt dễ thương vui
vẻ mà hồi sáng này chị bán bánh cam ngoắc lại, chị dúi vô tay nó mấy cái bánh
giòn rụm xong hai chị em ngồi “tám” tới gần tan buổi chợ. Bầu hí hửng lắm, nó
nghĩ trong đầu thế nào bữa nay má cũng khen vì đi chợ rẻ mà còn có bánh cam miễn
phí đem về. Đời không như là mơ, canh chua mà thiếu rau om với ngò gai thì còn
gì là canh chua nữa? Vậy mà Bầu dám quên hai thứ quan trọng đó, má nó la một trận
vì cái tội ẩu và nhiều chuyện. Cây cầu gỗ lắc lư, mục nhiều chỗ, chỉ cần đi mạnh
thôi cũng như sắp gãy. Ai đi ngang cũng một phen hú vía vì cảm tưởng như sắp rớt
xuống sông tới nơi, người ta thường chỉ dám đi bộ hoặc đạp xe qua cầu chứ không
dám đi xe máy qua vì sợ tai vạ giáng xuống đầu. Hôm nay thằng Bầu vừa chạy vừa
niệm trong đầu nam mô a di đà Phật, dân sông nước biết bơi chút đỉnh nhưng đi
qua cái cầu này thì nó… nhát cặp giò.
Rau om và ngò gai vừa về tới thì
chị Ba cũng vừa về tới cửa. Hai chị em, chị hai chục, em mười sáu mà như hai đứa
con nít hai ba tuổi. Bầu để vội nắm rau trên bàn cho má, nó nhào vô ôm chị Ba
như ngàn năm xa cách dù hai tháng trước chị mới về. Chị Ba ôm thằng em “bé bỏng”,
nựng má rồi mi chụt chụt. Má chỉ biết dọn cơm rồi cười nhìn chị em nó đóng phim
tình cảm.
Ba Bầu mất sớm vì bệnh, một mình
má nuôi ba anh em khôn lớn, anh Hai của Bầu là Bí. Anh Bí giờ đã làm kỹ sư cầu
đường trên thành phố, cứ mỗi tháng anh về thăm má ít nhất một ngày nhưng gần
đây, số lần anh về nhà thưa hẳn. Anh gọi điện cho má, “Má, dạo này con đi tỉnh
làm nhiều, má thông cảm cho con nghen má”, dù nội dung nghe buồn thật, nhưng có
vậy má cũng đỡ lo ít nhiều. Thằng Bầu với chị Ba cũng trông anh Bí về lắm. Thứ
tụi nó thích mỗi khi anh Bí về là bánh kẹo trên thành phố hoặc là mấy lần anh
đi nước ngoài, bánh kẹo ngon lại càng tăng thêm gấp bội. Anh Bí cho má tiền đi
chợ nhiều một chút, thì tụi nó cũng được ké phần, dù là số tiền nhỏ nhưng chị
Ba đi học cũng có tiền uống ly trà sữa khi thèm mà không phải xin má hay thằng
Bầu có tiền mua sách vở đi học. Hiểu được em mình tủi thân vì không có cha bên
cạnh như bao đứa trẻ khác, anh Bí lúc nào cũng ôm hai đứa em vào lòng cưng chiều.
Bờ vai anh cõng chị Ba bay như chim giữa cánh đồng rộng lớn, bờ vai anh đỡ thằng
Bầu mấy roi mây khi nó cãi má đi chơi, dù nhiều khi tụi nó sai rành rành ra đó,
anh Bí lúc nào cũng cho rằng hai cục vàng của mình là đúng. Càng lớn anh càng
thương tụi nó hơn, vì chị Ba thì học giỏi, thằng Bầu thì nhanh nhẹn tay chân và
cái miệng rất khéo. Tụi nó rất nghe lời anh Bí, má nói có thể không nghe chứ
anh Bí chỉ cần “ra lệnh” là đâu vào đấy. Nhiều khi má thắp nhang cho ba rồi
khóc, má khóc không phải vì uất ức hay đau khổ chuyện gì, mà chỉ là thấy nhớ ba
và thầm cảm ơn ba đã phù hộ cho gia đình để những đứa con luôn vui vẻ và mạnh
khoẻ. Đời má tuy mất đi ba nhưng đã có những đứa con này, bây giờ là đủ hơn cả
đủ.
Tháng 5 qua, hè đã về, trời mưa
tí tách. Chị Ba về nhà sau một năm học miệt mài, ngồi ngắm mưa ăn cơm với canh
chua má nấu, tộ cá kho thơm nức mũi màu cánh gián sánh lại lấp lánh, tô ba khía
má mới ướp hôm qua nay đã thấm đều, vị mặn hoà quyện cùng vị chua của chanh, vị
cay của ớt cùng chút ngọt của đường khiến tê đầu lưỡi, ăn thêm miếng cơm trắng
nữa là tròn vị. Tiếng má nói chuyện với tiếng thằng Bầu cười khiến bữa cơm gia
đình thêm ấm cúng hơn. Đời này chỉ ăn một bữa ngon như vậy thì cũng chẳng ước
gì hơn nữa.
Trời mưa như vậy, rửa chén cũng đỡ
hại nước một chút, má và chị Ba vừa rửa chén vừa tâm sự. "Má, hôm nay thằng
Bầu nói với con cây cầu đi qua nhà bà ngoại càng lúc càng lắc lư, nghe nó nói
con cũng thấy sợ quá má, lỡ có bữa bà ngoại muốn qua thăm má con mình rồi
sao?". Cặp mắt má đang sáng rỡ bỗng như chùng xuống, má cũng chỉ lắc đầu:
"Bữa giờ mọi người trong xóm cũng nói với nhau, họ kêu mục một hai năm nay
rồi mà không biết sao, họ kêu má kêu anh Bí về coi cái cầu thử, mà…”. Nói tới
đó tự nhiên nước mắt má rơi lã chã, tiếng mưa hoà cùng nước mắt, chị Ba ôm má
vào lòng, chị cũng thèm khóc lắm mà thấy má vậy, chị tự nhủ phải mạnh mẽ để còn
lo cho má. "Không sao đâu má, để mai con gọi anh Bí hỏi coi sao, chứ con
thấy như vầy không ổn”. Thấy chị Ba nói giọng chắc nịch, má vơi bớt phần nào những
âu lo chất chứa trong lòng, phần vì lâu ngày chưa gặp được con trai, phần vì thấy
sự an toàn của gia đình và người dân trong xóm bị đe doạ, má cũng không an tâm.
Mưa ngớt, trời mát mẻ hơn, trăng đã ló dạng trở lại và đồng hồ cũng điểm chín
giờ. Trên chiếc ván đặt ở trước nhà, má nằm chính giữa, hai chị em nằm hai bên
mỗi đứa ôm một cánh tay má như chim non được mẹ bảo vệ. Vì là làng quê không sợ
trộm cướp, má để cửa mở toang cho gió lùa vào, tiếng côn trùng kêu râm ran. Chỉ
có vậy thôi mà con đường đến những giấc mơ trở nên thật dễ dàng.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ba má
con đi chợ, chị Ba gọi điện thoại cho anh Bí: "Alo, anh Bí hả, em bé Ba
nè, thôi không dài dòng nữa, em vô thẳng vấn đề luôn nha anh Bí…”. Má đứng
trong phòng nghe hai anh em nói chuyện điện thoại mà nóng hết ruột gan. Bỗng tiếng
chị Ba giận dữ hét vào điện thoại: "Anh nói anh đi làm tỉnh khác nghèo, bộ
quê mình không nghèo sao anh? Anh chê dưới đây nghèo không có tiền trả cho anh
phải không? Tới lúc có người chết anh đừng hối hận”. Nói xong chị Ba dập máy,
chị chạy tuốt đi xa mà nước mắt rơi lã chã, má nghe xong không kịp níu chị lại
mà chỉ thất thần, quỵ xuống giường rồi bần thần mãi. Chị Ba tự trách mình hỗn
hào và nói những điều không nên nói với người anh đã thương mình hơn mọi thứ,
nhưng lúc đó chị không kiềm được mình nữa, đầu chị nghĩ được bao nhiêu là tự động
tuôn trào hết bấy nhiêu, giống như con lũ đã trào tới mà người dân chẳng kịp đắp
đê nữa rồi. Thằng Bầu thấy chị ngồi khóc, nó lay chị, chị chỉ kêu nó vô nhà đi.
Thấy chị khóc như vậy cũng không phải lần đầu, nó luýnh quýnh tay chân, không
biết dỗ làm sao cho chị ngừng khóc chỉ biết chạy vào nhà cầu cứu má. Gọi năm lần
bảy lượt: "Má ơi!" mà không thấy tiếng trả lời, Bầu chạy vội vào
phòng thấy má ngồi đó như tượng sáp, nó lay mạnh tay má sợ má bệnh rồi nói má
nghe chị Ba đang khóc ngoài hè. Má chỉ lắc đầu: "Không sao đâu con, tí chị
nín, để má đi nấu cơm”. Thằng Bầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó chỉ lẳng
lặng nhìn má bới tóc lại rồi theo má đi làm đồ ăn cơm. Bữa ăn ảm đạm hơn hẳn,
chị Ba ăn chưa tới nửa chén là buông đũa, nói mệt rồi vào phòng nghỉ. Thấy con
gái mình buồn bã, má cũng không yên trong lòng, má liền gọi điện cho anh Bí:
"Con, hôm nay em con gọi có nói cái gì không hay con cũng đừng để bụng, em
nó còn nhỏ chưa suy nghĩ thấu đáo. Con, con coi vài bữa nữa về coi cái cầu, má
thấy chuyện này không để lâu nữa được rồi con". Không biết anh Bí đã nói
gì mà chỉ nghe tiếng má thở dài. "Thôi con đừng quạu, để má coi rồi nói với
mọi người đợi thêm tháng nữa cũng được. Chỉ là sớm hơn một chút thì…”. Tiếng
tút tút vang dài trong điện thoại, thằng Bầu giận tím tái tay chân khi thấy người
anh mình tin tưởng và yêu thương đang dần thay đổi, anh dám cúp ngang máy của
má mà không thèm nói một lời. Nó không nghĩ mọi chuyện sẽ tệ đến mức này, nó tự
trách mình phải chi lúc đó đừng kể cho chị Ba nghe chuyện đi ngang cái cầu thì
có lẽ không phải đến nông nỗi này. Nhìn cảnh nhà buồn bã, thằng Bầu cũng chẳng
thiết gì ăn uống nữa.
Mưa mỗi ngày một mạnh hơn, cái cầu
khiến mọi người không dám đi xe đạp qua nữa, dù cầu rộng là thế nhưng sự chắc
chắn đã không còn nữa rồi. Đi bộ thì có vẻ an toàn hơn nhưng mọi người vẫn đi
trong tâm thế lo sợ. Không phải do mọi người ngoan cố không chịu đi đường vòng
mà là do con đường còn lại đất đá lở, ổ gà ổ voi kín cả mặt đường khiến ai đi lại
cũng ngán ngẩm. Mấy đứa con nít bước ra khỏi nhà đi học thì sạch sẽ mà tới trường
thì cô giáo cứ tưởng tụi nó vừa mới ra đồng về. Đường trơn trượt khó đi, bánh
xe đạp xe máy gì cũng dễ ngã nên trên huyện cho xây sửa toàn bộ con đường. Người
dân vừa mới ăn mừng được năm phút thì chợt nhớ con đường còn lại là cây cầu
cũng như ngàn cân treo sợi tóc. Gáy dựng dọc sống lưng mỗi khi tiếng cầu kêu
ken két.
Sau một tuần, anh Bí về cùng với
vô vàn những thức ăn ngon. Chiếc xe hơi đưa anh về chạy ngang qua cây cầu mà
trong lòng không một chút mảy may lo lắng, dù không nghe tiếng nhưng chân cầu
đã sụm đi gần nửa. Sau lần cãi vã ấy, tình cảm của hai đứa em dành cho người
anh đã không còn thắm thiết như trước. Tụi nó chào anh bằng nụ cười nhạt, chỉ
có má là vui mừng khôn siết. Má ôm lấy anh Bí rồi khóc, anh Bí xin lỗi má rối
rít vì đã để má đợi đến giờ mới về. "Thôi không sao con, con mạnh khoẻ là
được”. Nói đoạn, má kêu anh tắm rửa rồi cả nhà ăn cơm. Phải sau bữa cơm trưa
hôm đó, sợi dây tình cảm tưởng chừng đã đứt nay lại càng bền chặt hơn khi anh
xin lỗi vì sự nóng nảy của mình hôm đó, anh nói do công việc lu bu, áp lực ngày
càng dâng cao, anh không thể ngăn mình nói lời khó nghe với má. Hai đứa em nhìn
anh mình ốm đi thấy rõ mà thương mà bỏ qua hết tất thảy những giận dỗi trong
lòng.
Sau khi ba anh em huề nhau, họ
cùng nhau ra đồng bắt chuột về dồn thịt cho má nướng, món đó má làm là số dách.
Họ chơi đùa trên cánh đồng đến mồ hôi nhễ nhại, họ trở về làm những đứa trẻ lên
năm không biết làm lụng vất vả là gì, không biết lo toan là gì, họ chỉ là những
đứa con thơ của người má tảo tần. Tiếng má í ới gọi họ về ăn cơm chiều khi thấy
trời dần chuyển xám. Sau bữa cơm, anh Bí lên huyện bàn bạc với chủ tịch huyện
cùng bà con về việc xây lại cây cầu. Mọi người trong xóm ai cũng phấn khởi và
vui vẻ đi theo anh.
Đến chập tối trời đổ cơn mưa lớn,
cây cối ngả nghiêng vì gió quá mạnh. Cây đèn đường trước nhà cứ chớp tắt liên hồi
vì cơn giông quá lớn. Má lật đật đóng hết cửa sổ lại, ngay cả cửa chính cũng
khoá rồi đốt cho ba nén nhang. Thằng Bầu đợi mãi không thấy anh Bí về, canh lúc
chị Ba với má đang nói chuyện. Nó lén lấy cây đèn pin và cái áo mưa chạy qua
huyện đưa cho anh Bí về khỏi ướt. Thằng Bầu phải cố gắng lắm, giông giật mạnh,
người nó ướt đến thê thảm nhưng vẫn cố đi. Đến cây cầu chợt sống lưng nó lạnh
ngắt, cây cầu bây giờ rõ ràng là nghiêng hẳn, nhưng đến mức này rồi nó không
còn đường lui nữa. Nó dùng hết sức bình sinh chạy qua cây cầu, nhưng không kịp
nữa rồi... Đêm đó cả xóm nháo nhào, mưa đã ngớt dần nhưng tiếng mưa rả rích ấy
lại càng thê lương hơn nữa. Má như người điên lao ra khỏi nhà khi có người báo
tin thằng Bầu mất tích. Cây cầu giờ đây đã gãy xuống lòng sông, trơ trọi.
Mãi đến sáng hôm sau, người ta mới
tìm được thằng Bầu. Má nhào đến bên nó oà khóc, không tin đây là con mình. Chị
Ba ôm lấy mẹ mà một nửa trong mình như chết theo Bầu rồi. Mọi người nhìn nhau
không kìm được nước mắt. Người không khóc được là người đau khổ nhất, anh Bí chết
trân nhìn người ta đem em mình về nhà. Em bây giờ không còn cười không còn nói
nữa rồi, mọi chuyện vui mới xảy ra hôm qua mà hôm nay đã không còn nữa. Anh tự
trách mình đã không nghe lời má về xây cầu sớm hơn, anh tự trách mình vô tâm để
cho các em phải lo, anh tự trách mình, dằn vặt bản thân nhưng những sự hối tiếc
ấy có lẽ đã quá muộn màng...
Sau ngày Bầu mất được 3 tháng,
chiếc cầu được khánh thành. Anh Bí đã dồn mọi tâm huyết và công sức cùng mọi
người xây lên chiếc cầu này. Mọi người đều rất mừng vì bây giờ không còn phải
lo việc đi lại nữa rồi. Má vẫn còn buồn, nhưng không nhiều như trước nữa, má
nói thằng Bầu tốt bụng, ông Trời thương nên mới cho về trời sớm.
Chị Ba thương má một mình, nên
chuyển về trường huyện học để tiện bên cạnh chăm sóc má. Mọi người ở chợ vẫn
hay sang nhà thắp nhang cho Bầu, chị bán bánh vẫn hay để cho nó mấy cái bánh
cam ở đó như nhắc nó rằng "Bầu luôn là người vui vẻ và dễ thương nhất mà
chị từng gặp!". Anh Bí nay đã về nhà đều đặn hơn, thương má hơn, thương em
hơn. Anh Bí nói anh Bí không buồn nữa rồi nhưng có lần khuya anh về nhà trễ,
sau khi đốt cho ba nén nhang, anh đốt cho Bầu nén nhang và khóc, anh ngồi thụp
xuống và khóc như đứa trẻ trước hương linh em trai mình. Nỗi đau vẫn còn đau
đáu trong anh khó mà nguôi ngoai được, anh vẫn còn dằn vặt dù má nói anh không
có lỗi. Dù Bầu không còn nữa, nhưng trái tim anh như bị giày xéo mỗi ngày bởi sự
chậm trễ của mình. Anh nghĩ Bầu sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, nhưng anh
không biết rằng, di ảnh của Bầu vẫn là khuôn mặt tươi cười hồn nhiên như muốn
nói với anh rằng: "Anh Hai, em không giận anh đâu, cám ơn anh hai vì đã
xây cầu cho mọi người nhé!”.
N.T.N