Trong truyện Hiệp Khách hành của Kim Dung, nhân
vật chính là Thạch Phá Thiên tính tình đôn hậu, thật thà và không biết chữ.
Ba mươi năm trước, hàng loạt các vị cao thủ võ
lâm như Phương Chứng, chưởng môn phái Thiếu Lâm, Xung Hư, chưởng môn phái Võ
Đang... được mời thăm đảo Hiệp Khách và một đi không trở lại, tạo thành nghi án
giang hồ không lời giải.
Bởi thế, cao thủ nào được mời thăm đảo Hiệp
khách là hồn vía lên mây, tạo ra cơ hội cho Thạch Trung Ngọc, anh em sinh đôi với
Thạch Phá Thiên, dưới danh nghĩa sứ giả đảo Hiệp khách nhận hối lộ của quần
hùng nhằm tránh rơi vào danh sách khách mời của đảo.
Khi Thạch Phá Thiên cùng quần hùng ra đảo Hiệp
Khách, gặp lại những cao thủ võ lâm mất tích hơn ba mươi năm, họ đã già, râu
tóc bạc phơ, nhưng hàng ngày đều vào các thạch động để múa kiếm từ bài thơ “Hiệp
khách hành” của Lý Bạch được khắc lên vách, mong lĩnh hội yếu chỉ tinh túy của
bài thơ - được xem là bí kíp số một của võ lâm, mà suốt mấy chục năm qua mỗi vị
lý giải mỗi khác, cãi nhau “chí chóe”.
Thì ra là vậy. Đám hào sĩ giang hồ mới ra đảo,
tay bắt mặt mừng với cố nhân xong là nhào vô luyện các chiêu kiếm trong thạch động,
lại cãi nhau. Duy chỉ có Thạch Phá Thiên, vì
không biết chữ, nên chàng nhìn lên vách đá chỉ thấy chiêu kiếm, không thấy chữ,
và cứ thế mà tự luyện. Hai vị lão tiền bối, chủ nhân đảo Hiệp khách, nhìn chàng
múa kiếm bỗng giật mình bởi sự ảo diệu trong từng chiêu kiếm mà bấy lâu hai vị
vẫn không lĩnh hội được.
Hỏi Thạch Phá Thiên sao mới ra mà lĩnh hội
nhanh thế. Chàng thật thà trả lời “Vãn bối không biết chữ, thấy chiêu là luyện
thôi”. Hai vị tiền bối này chợt thức ngộ, vì bấy lâu cứ mong lý giải ý nghĩa
câu chữ để thành chiêu nên mỗi người hiểu một cách. Chỉ riêng Thạch Phá Thiên
vì không biết chữ nên không bị trói buộc vào ngữ nghĩa câu chữ, tâm nhìn thế
nào thì luyện thế đó. Chiêu thức chàng luyện quả là ảo diệu vô song.
Tra Đại hiệp có nghiên cứu lịch sử Thiền Tông
Trung Quốc hay không khi viết tác phẩm này thì tôi không biết nhưng nhân vật Thạch
Phá Thiên phảng phất có nét giống với Lục tổ Huệ Năng, vị tổ thứ sáu của Thiền Trung
Quốc.
Vâng! Ngài Huệ Năng không biết chữ, nhưng thành
tựu Phật quả lúc bấy giờ khó ai bì. Vì không biết chữ, nên Ngài Huệ Năng nhờ một
viên quan Biệt giám đang có mặt tại chùa viết giùm lên vách cạnh bài của Ngài
Thần Tú một bài kệ (chính từ bài kệ này mà Ngũ tổ Hoằng Nhẫn chọn Ngài làm vị tổ
thứ sáu) đối xứng chan chát với bài kệ của Ngài Thần Tú:
- Bài kệ của Ngài Thần Tú
Thân thị Bồ đề thụ
Tâm như minh kính đài
Thời thời lại phất thức
Vật sử nhạ trần ai
Tạm dịch:
Thân như cội Bồ Đề
Tâm như đài gương sáng
Ngày ngày hằng chăm sóc
Sẽ không bám bụi nhơ
- Bài của Ngài Huệ Năng:
Bồ Đề bổn vô thụ
Minh kính diệc phi đài
Bản lai vô nhứt vật
Hà xứ nhạ trần ai
Tạm dịch:
Bồ Đề không là cội
Gương sáng chẳng phải đài
Không một vật, xưa nay
Có đâu mà bám bụi
Phật pháp vô biên, nên Phật tính ở mọi chúng
sanh đều bình đẳng. Nhưng thế gian vốn đầy phân biệt, mọi Phật tử ngưỡng mộ các
vị cao tăng ở sự uyên thâm về Phật học, làu thông kinh sách, trong tiềm thức có
phần xem thường những kẻ không biết chữ, nhưng trớ trêu thay “ngộ tính” trong
Thiền học không lệ thuộc vào tri thức, ngữ nghĩa câu chữ.
Kệ của Ngài Thần Tú còn ở trạng thái “nhị
nguyên”, phân biệt vật và tâm, chưa thẩm thấu được tinh thần Bát Nhã trong Thiền
học Kệ của Ngài Huệ Năng biểu hiện
tâm “phá chấp” không một vật, chính là tinh thần Bát Nhã với ngũ uẩn giai không
để “Trực chỉ nhân tâm, kiến tánh thành Phật” vượt qua bờ sinh tử.
Thạch Phá Thiên trong truyện không có tâm cơ,
không cầu danh lợi, đối đãi người chân thành, nghĩ điều tốt của người, trượng
nghĩa với tất cả, không oán, không đố kỵ ai. Nên thành tựu trong võ học của
chàng quả vô biên, ở đỉnh cao của thiên hạ.
Tôi chợt nghĩ Tra Đại Hiệp tạo ra nhân vật Thạch
Phá Thiên trong Hiệp Khách Hành cũng như Lão Ngoan Đồng trong Anh hùng xạ điêu
phải chăng là phản ảnh một hình tượng mà đời ông muốn vươn tới nhưng ý hướng bất
thành bởi thế sự nhiễu nhương, đời là đời mà truyện là truyện. Đời theo
duyên nghiệp, truyện theo ý sinh. Chấp trước vẫn còn, nghiệp gieo chưa trả. Ngũ
uẩn, lục trần trong Ông nào đã “giai không” ???
THY
ĐƯỜNG