Thơ của Phan
Hoàng
(Nguồn: VNĐN số 41 -
tháng 01 & 02 năm 2021)
Cảng nắng
Sài Gòn nồng nàn những vòng ôm tiễn biệt
con
tàu hụ còi nóng lòng thẳng hướng Trường Sa.
Con
tàu như cánh chim bồ câu tràn căng năng lượng
mang tình
yêu cháy bỏng đất liền
mang
ngọn gió xuân ấm áp về phía mùa đông giông bão
bay tới
đảo nổi đảo chìm đêm đêm trôi vào giấc ngủ chưa bình yên.
Sông
núi này truyền đời của ta
biển đảo
này truyền đời của ta
lời
xưa lời nay
vang
vang trong gió
mang
mang trên sóng
hừng hực
lồng ngực tự tin mỗi người.
Tiếng
hát tiếng thơ
tự
nhiên như khí trời
hứng
khởi như hơi thở tân hôn
mạnh
hơn vũ khí hiện đại tối tân,
tiếng
khát vọng hoà bình
tiếng
chủ quyền tự do,
tiếp
thêm dưỡng khí con tàu ung dung xuyên qua biển Đông
xuyên
qua bóng ma xà phòng khổng lồ rình rập
xuyên
qua tư tưởng đỉa đói bá quyền
xuyên
qua lưỡi bò trơ tráo trắng trợn
xuyên
qua mỹ từ ngoại giao lừa lọc nghĩa tình.
Vang
vang trong gió
mang
mang trên sóng,
sông
núi này truyền đời của ta
biển đảo
này truyền đời của ta,
Hoàng
Liên Sơn đau đáu nhớ Hoàng Sa
Trường
Sơn ôm chặt Trường Sa máu đào.
Con
tàu như cánh chim bồ câu tràn căng năng lượng
mang
tình yêu cháy bỏng đất liền
mang
ngọn gió xuân ấm áp
phấp
phổng tiếng còi theo nhịp con tim
thẳng
hướng đảo nổi đảo chìm hiên ngang sóng dữ.