* Nhà văn Nguyễn Tham Thiện Kế (người phỏng vấn): Nhà thơ Lê Minh Quốc khẳng định bốn
điều tất nhiên ở Phan Hoàng là nhà thơ, nhà biên khảo, nhà báo và là người
phỏng vấn tướng lĩnh Việt Nam nhiều nhất làng báo. Nhưng thưa ông bạn Phan
Hoàng, ở góc độ cá nhân, nếu để thông tin về mình thì ông sẽ nói gì?
* Nhà thơ, nhà báo Phan Hoàng: – Một người sống bằng nghề viết chuyên nghiệp. Và cũng
giống như anh hay các đồng nghiệp khác, trước đây chúng ta viết bằng bút còn
bây giờ viết chủ yếu bằng máy vi tính.
* Hình như mỗi khúc
quanh của đời sống lại khiến ông tìm đến những những khám phá mới trong sáng
tác.
– Cảm ơn anh đã quan
tâm và có cái nhìn tinh tế. Tôi là người thích xê dịch, khám phá trong đời sống
lẫn trang viết. Tôi ít chịu đứng yên và rất sợ lặp lại cái cũ. Tôi vốn sinh ra
vào thời chiến. Mẹ tôi, gia đình tôi là nạn nhân của chiến tranh. Tỉnh Phú Yên
quê tôi là một trong những chiến trường ác liệt. Trong trận chiến cuối cùng vào
mùa xuân năm 1975 để thống nhất đất nước, có lẽ Phú Yên là nơi người chết nhiều
nhất khi quân đội Sài Gòn rút khỏi Tây Nguyên theo hai “con đường máu” là đường
5 và 7 cũ chạy xuống duyên hải miền Trung. Lính chết nhiều mà người thân gia
đình lính chết càng nhiều. Nỗi ám ảnh ấy đeo tôi dai dẳng. Và tôi luôn tự hỏi
vì sao phải tiến hành chiến tranh, vì sao con người phải chết oan ức trong mưa
bom bão đạn? Có cách nào để tránh chiến tranh không? Các vị tướng nghĩ gì trước
sự hy sinh của rất nhiều người lính? Vì vậy khi mới bắt đầu đi làm báo, tận
dụng chuyên mục “Mỗi kỳ một nhân vật” trên tạp chí Kiến Thức Ngày Nay,
tôi tìm mọi cách gặp gỡ, phỏng vấn các vị tướng từng chỉ huy trực tiếp trên
chiến trường để tìm câu trả lời cho chính mình. Nhờ đó mà bộ sách nhiều
tập Phỏng vấn Tướng lĩnh Việt Nam đã ra đời, tạo cảm hứng cho
các tập sách khác cũng lần lượt được xuất bản: Phỏng vấn Người Sài Gòn,
Phỏng vấn Người Hà Nội, Dạ thưa thầy!…
* Dù cuộc chiến của
chúng ta là chiến tranh nhân dân, nhưng vai trò quyết định thành bại của các vị
tướng trước đối phương vẫn là quan trọng. Điều đó chính xác đến đâu?
– Những người càng tài
năng càng khiêm tốn, dễ gần gũi, thân thiện. Các vị chiến tướng cũng vậy. Công
trận đầy mình nhưng khi trở về đời sống thường nhật họ là người chồng người cha
người ông đầy tình thương yêu và họ sẵn sàng chia sẻ trách nhiệm khi xã hội cần
đến. Tôi nhớ vị tướng bác học Trần Đại Nghĩa nói rằng, nếu không có Đại tướng
Tổng tư lệnh Võ Nguyên Giáp thì trận Điện Biên Phủ chưa chắc thắng lợi vang dội
như vậy. Hoặc trận Xuân Lộc đánh mở “cánh cửa thép” cho đại quân tiến vào Sài
Gòn xuân 1975, nếu không có sự trực tiếp chỉ đạo “giải vây” khó khăn của Thượng
tướng Tư lệnh Miền Trần Văn Trà thì sự hy sinh sẽ còn rất nhiều. Không chỉ trên
chiến trường mà trên mọi lĩnh vực khác tôi thấy vai trò cá nhân là rất quan
trọng, đôi lúc thay đổi cả cục diện. Điều đáng tiếc là có một thời chúng ta chỉ
nói chung chung, không xác định vai trò cá nhân, nhiều tư liệu lịch sử quý báu
trong ký ức họ cũng mất đi.
* Nghệ thuật phỏng vấn
nhân vật, điều gì là quan trọng nhất?
– Điều quan trọng nhất
là phải tìm hiểu kỹ thông tin và thực sự cầu thị, tôn trọng nhân vật mình phỏng
vấn. Kế đến là việc xử lý văn bản sao cho logic và cuốn hút, không được áp đặt
cái tôi người viết lên bài phỏng vấn. Người đọc muốn tìm hiểu về nhân vật được
phỏng vấn chứ không phải tìm hiểu người đi phỏng vấn. Một người phỏng vấn giỏi
phải biết ẩn mình, khơi mở, tạo cảm hứng cho nhân vật lẫn bạn đọc.
* Vậy còn với thi ca
thì sao?
– Sau khi xuất bản hai
tập thơ đầu tay trong vòng gần 7 năm là Tượng tình và Hộp
đen báo bão, tôi dừng lại tập trung làm báo để mưu sinh và cũng tìm hướng
đi mới cho thơ mình. Nguồn cảm hứng từ thực tế đời sống hiện tại bộn bề, mâu
thuẫn, xuống cấp, suy đồi với bao hỉ nộ ái ố đã giúp tôi hoàn thành tập
thơ Chất vấn thói quen để xuất bản sau 10 năm. Vốn say mê lịch
sử và sinh ra trên mảnh đất Phú Yên một thời trấn biên trên hành trình khẩn
hoang mở cõi về phương Nam của dân tộc, tôi lại quay ngược về cội nguồn tìm thi
hứng dựng trường ca Bước gió truyền kỳ. Rồi hai chuyến đi Trường Sa
cách nhau 5 năm cũng giúp tôi hoàn thành một trường ca khác là Gió hợp
hôn đất nước dự kiến xuất bản thời gian tới.
Năm 2018 là một năm
đầy “biến động” đối với tôi. Từ bỏ nhiều hoạt động xã hội, tôi tranh thủ thời
gian du lịch nhiều nơi, tập trung đọc sách, nghiên cứu tìm con đường mới cho
sáng tác. Sau chuyến tham quan hai thành phố lớn Moskva và Saint Petersburg đầy
ấn tượng về văn hoá Nga, trên chuyến bay trở về khi ngang vịnh Ba Tư ở Trung
Đông tự dưng tôi nảy ra ý tưởng thể nghiệm một hình thức thơ mới gọi là Thơ
1-2-3. Hơn 40 bài thơ viết theo kiểu này của tôi đã ra đời trong hơn 3 tháng
qua, được nhiều báo đăng tải và một số bạn thơ cộng hưởng.
Nhà thơ Phan Hoàng trao đổi với bạn văn trẻ Đồng Nai tại Trại sáng
tác VHNT Trẻ năm 2019 (ảnh TTH)
* Trội trong tác
phẩm Bước gió truyền kỳ là
tính sử thi, gợi hành trình mở cõi về Nam và hải hành Trường Sa của Đại Việt
thêm một vài bài thơ lẻ thấy đặc sắc giọng Phan Hoàng, nhưng lắng một chút thì
ta vẫn thấy thấp thoáng âm vọng Tình sông núi, Đèo Cả. Tôi cho
rằng đó là sự kế thừa, tinh tế, xuất sắc. Ông thấy sao?
– Kế thừa được một
chút tinh hoa của các bậc tiền bối để tạo nên cái riêng biệt cho mình chẳng dễ
dàng chút nào. Tôi rất khâm phục hai nhà thơ lớn Trần Mai Ninh và Hữu Loan khi
không sinh ra ở Phú Yên nhưng thẩm thấu được môi trường thiên nhiên lẫn bề dày văn
hoá đất này để viết nên những tác phẩm bất hủ. Tôi cũng tiếc nhà thơ Trần Mai
Ninh hy sinh quá sớm còn nhà thơ Hữu Loan chỉ gắn bó Phú Yên một thời gian ngắn
nên không tiếp tục mạch nguồn sáng tạo đầy hào khí từ nắng gió, non nước hùng
vĩ đất này. Vì vậy, từ trong vô thức lẫn ý thức tôi muốn chắt chiu, gợi hứng,
khơi lại một phần nguồn mạch thơ quan trọng này.
* Phải chăng phản tỉnh
bản thân là phản tỉnh đạt ngưỡng cảnh giới. Chất vấn thói quen là tác phẩm thơ,
nhưng lại đặt một câu hỏi một cách văn xuôi như vậy. Khi một con sông chuyển
dòng để băng lên phía trước, thì đâu có đơn giản, nó phải lột xác… Tôi thích
nghe ông nói thêm về điều này, vì đó cũng là một ý trong thơ của ông.
– Tôi nghĩ mình chẳng
bao giờ đạt ngưỡng cảnh giới nhưng luôn có ý thức phản tỉnh. Phản tỉnh trong
đời sống đầy bất trắc. Phản tỉnh cả trên trang viết luôn có nguy cơ cũ kỹ sáo
mòn. Có thói quen tốt, nhưng cũng có thói quen là chướng ngại làm hại con
người. Một dòng sông khi gặp chướng ngại đổi dòng luôn mang lại vẻ đẹp kỳ thú. Có
thể chỉ là một ngả rẽ uốn khúc thơ mộng. Nhưng cũng có thể tạo nên dòng thác kỳ
vĩ. Tôi tin con người cũng vậy:
Nhiều khi mắc cười tôi
chất vấn tôi
tại sao con người cứ
tự đánh lừa mình bằng những thói quen
không học nổi con sông
biết thích nghi đổi dòng băng băng về phía trước?
* Người Phú Yên có
nhiều tên tuổi nổi tiếng trong làng văn làng báo, tiêu biểu như Võ Hồng, Nguyễn
Mỹ, Thanh Quế, Trần Huiền Ân, Y Điêng, Ngô Phan Lưu… và gần đây có Nguyễn Phong
Việt nổi lên như một hiện tượng thú vị về xuất bản thơ. Những văn nhân xưa “liên lụy” đến Phú
Yên như Đỗ Huy Nhiệm, Trần Mai Ninh với Nhớ máu, Tình sông núi, Hữu
Loan với Đèo Cả, Trần Vũ Mai với Trường ca Làng Phước Hậu,… và Vĩnh
Mai cán bộ tiền khời nghĩa. Những tên tuổi ấy cũng như nhiều nhân vật khác, ai
là người còn được Phú Yên cảm mến “cảo thơm lần giờ trước đèn”?
– Tất cả những tài
năng và nhân cách dù sinh ra ở đâu mà có đóng góp giá trị cho Phú Yên tôi tin
đều được yêu quý và ghi nhận, không chỉ hôm nay mà cả mai sau. Và không chỉ văn
chương mà còn ở nhiều lĩnh vực khác. Phú Yên là một trong những “địa linh”, nơi
sinh ra hai vị thánh của hai tôn giáo lớn: Tổ sư Liễu Quán của Phật giáo và
Thánh Andre Phú Yên của Thiên Chúa giáo. Phú Yên cũng là nơi sinh ra hai nhà
chính trị, tư tưởng hàng đầu: Trần Phú – Tổng bí thư đầu tiên của Đảng Cộng sản
Việt Nam và một nhân vật đối kháng là Trương Tử Anh tác giả chủ thuyết
“Chủ nghĩa dân tộc sinh tồn”, sáng lập và lãnh đạo Đại Việt Quốc dân đảng
giai đoạn 1939-1946, Chủ tịch Mặt trận Quốc dân Đảng Việt Nam từ khi thành lập
đến khi tan rã cuối năm 1946. Dù thành bại khác nhau nhưng họ đều là những nhân
vật lịch sử có tầm ảnh hưởng.
* Do tài năng nên
người sáng tác mới tìm mình trong các thể loại khác nhau hay là do hiện thực
cuộc sống đòi hỏi bản thân phải tự nới rộng “kích cỡ”? Ý kiến của ông về nhận
xét này?
– Tôi nghĩ cả hai, do
tài năng lẫn hiện thực cuộc sống. Khi thơ không chuyển tải hết thì người cầm
bút có thể chuyển tải bằng các thể loại khác như ký, tuỳ bút, truyện ngắn, tiểu
thuyết. Vấn đề là tác phẩm có giá trị và có đứng được lâu bền trong lòng bạn
đọc hay không. Đừng nghĩ viết được nhiều thể loại là mình có tài. Tôi tâm niệm
như vậy nên luôn nỗ lực hết mình. Bởi tài năng là do thiên phú, mình không thể
tự tạo ra tài năng của mình được, nên đừng ảo tưởng và cũng đừng đố kỵ cái tài
của người khác.
* Sẵn nói về tài năng
và sự đố kỵ, ông thấy trong giới văn chương điều này biểu hiện ra sao?
– Thật đáng sợ. Nhà
văn Trần Nhã Thuỵ trên Tinh Hoa Việt có nói rằng sự độc ác vô tình nảy sinh từ
lòng ghen ghét, đố kỵ. Điều ấy rất đúng và càng lộ rõ từ khi có mạng xã hội.
Tuy nhiên, tôi cũng thấy có niềm vui lớn là những người tài năng đích thực
thường liên tài, hỗ trợ, nâng nhau lên trong giới văn chương nước ta.
* Trong số rất nhiều
bài viết về tác phẩm và con người Phan Hoàng, nếu với một người không có nhiều
thời gian đọc hệ thống thì, ông khuyên bạn đọc đó nên đọc những bài nào để có
thể “tổng quan” về Phan Hoàng?
– Mỗi bài viết có cái
thú vị riêng và mỗi người đọc có quyền cảm nhận riêng từng bài. Tôi cũng không
có quyền khuyên. Những bài viết nghiên cứu có chiều sâu trên cơ sở văn bản học
luôn mang lại sự thích thú, cho dù có những tác giả chưa gặp mặt tôi bao giờ mà
chỉ đọc tác phẩm. Bởi có khi gặp rồi thì họ không viết hay được như vậy (cười).
* Sài Gòn – TPHCM là
cái nôi tiên khởi của báo chí thị trường nên hầu như các nhà văn nhà thơ thành
phố này đều tìm đến thể loại báo chí vừa để thể hiện mình và vừa kiếm sống. Đó
có phải là một lý do để Phan Hoàng giỏi thao tác thể loại văn học phi hư cấu?
– Lịch sử cho thấy mối
quan hệ chặt chẽ giữa báo chí và văn chương nước ta kể từ khi chữ quốc ngữ hình
thành và phát triển. Phần lớn nhà văn xuất thân nhà báo hoặc gắn bó với báo
chí. Nhiều tác phẩm văn học vốn là những thiên phóng sự báo chí. Không chỉ Sài
Gòn mà ở Hà Nội và một số tỉnh thành khác cũng có nhiều cây bút xuất sắc về thể
loại văn học phi hư cấu. Tuy nhiên, đúng là Sài Gòn có một môi trường thuận lợi
hơn để đăng tải, xuất bản, ấn hành. Riêng tôi, trên cơ sở tư liệu phỏng vấn báo
chí, gần đây tôi đã viết và xuất bản, tái bản những cuốn cách mang thể loại ký
và tản văn: Sài Gòn đất lành chim đậu, Sài Gòn đất thiêng khí tụ, Sài
Gòn ngọt từ da thịt ngọt ra.
* Sài Gòn ngọt từ da thịt ngọt ra – một
cái tên có vẻ sexy khiêu khích nhưng hơi hướng nghệ thuật ẩm thực. Tiếc là tôi
chưa được đọc cuốn sách này của ông. Cuốn sách này thế nào ạ?
– Đây là một tập hợp
những tản văn và tuỳ bút về Sài Gòn đã đăng tải toàn bộ trên báo chí. Trong đó,
cái bài tôi lấy làm tựa sách đúng là viết về ẩm thực, bởi với người Sài Gòn và
Nam Bộ ăn uống cái gì cũng phải ngọt. Nhiều trái cây đã ngọt mà còn chấm thêm
đường. Kho thịt, nấu canh cũng bỏ vào rất nhiều đường. Họ cũng thêm đường vào
ly khi uống các loại nước ngọt. Ăn ngọt uống ngọt nên cơ thể con người cũng…
ngọt. Tôi là rể Nam bộ mà!
Đầu tháng 4.2018, NXB
Văn hoá văn nghệ tổ chức buổi giới thiệu, giao lưu ra mắt tập sách Sài
Gòn ngọt từ da thịt ngọt ra tại sân khấu trung tâm Hội Sách TP.HCM lần
thứ X, thu hút đông đảo bạn viết bạn đọc tham gia. Thật vui khi nó được bầu
chọn là một trong mười sự kiện quan trọng nổi bật của hội sách. Điều buồn cười
là sau đó có một người gọi là nhà phê bình khi viết đả kích cuốn sách này trên
facebook cứ nhầm là thơ, rồi từ đó suy diễn lung tung, nghĩa là ông ta không hề
đọc hay theo dõi thông tin báo chí mà cứ tự “diễu võ dương oai”. Một kiểu phê
bình hóng hớt tầm phào.
* Với TPHCM thì tờ báo
nào cũng có tản văn. Nhiều người viết tản văn về văn hóa, lối sống Sài Gòn mà
thành những cái tên phải nhớ, dù họ là những công dân thường không sinh ở đó.
Ông có thể lý giải tại sao không?
– Với vị thế địa lý
của mình, từ trong lịch sử Sài Gòn là đầu mối giao lưu, hội nhập của nhiều nền
văn hoá từ Đông sang Tây. Và ảnh hưởng từ môi trường sống thuận lợi, người Sài
Gòn sinh ra ở đây hay gắn bó chặt chẽ với đất này thường sống phóng khoáng,
nhân hậu, hết lòng vì người khác. Đó là chất liệu phong phú cho những trang tản
văn vừa mang tính thời sự vừa có sự chiêm nghiệm từ vỉa tầng văn hoá. Với những
cây bút từ nơi khác đến, Sài Gòn như cuộc tình mới nồng cháy mang lại nguồn cảm
hứng dâng trào cho những trang viết. Nếu như tản văn của Hà Nội đọc chậm, đa
tầng đa nghĩa, gợi nhiều suy ngẫm thì tản văn Sài Gòn đọc nhanh, đi thẳng những
vấn đề của đời sống thực tại, mang lại hứng thú tức thì cho người đọc.
* Viết tản văn hay về
Sài Gòn đa phần không phải là người Sài Gòn, trong đó có Phan Hoàng. Còn Hà Nội
thì ngược lại chỉ có người Hà Nội hoặc sinh ra ở Hà Nội mới viết tản văn hay về
Hà Nội, như trường hợp Đỗ Phấn, Nguyễn Việt Hà, Băng Sơn… Ông giải thích thế
nào về hiện tượng này?
– Tản văn là thể loại
viết nhanh. TP.HCM là thành phố trẻ, nhịp sống nhanh và sôi động, dễ cuốn hút
người ta vào “cuộc tình mới” với cái nhìn đa chiều và khác biệt dễ được chấp
nhận. Có những cây bút sinh ra ở đây như Bùi Chí Vinh, Đỗ Trung Quân, Lý Lan và
một số bạn trẻ gần đây viết tản văn cũng khá hay về quê mình, nhưng đúng là số
lượng không nhiều bằng các cây bút nơi khác đến. Còn cái đặc sắc của Hà Nội là
cổ kính, thâm trầm đòi hỏi sự thẩm thấu mang tính di truyền hoặc sự trải nghiệm
chọn lọc lâu bền qua thời gian. Với Hà Nội, ngoài những người sinh ra ở đó như
anh nói, tôi thấy có những cây bút từ nơi khác đến cũng viết tản văn hay về thủ
đô như Trung Trung Đỉnh, Tạ Duy Anh, Hồ Anh Thái, Nguyễn Thị Thu Huệ, Đỗ Bích
Thuý, Như Bình… và đặc biệt là Nguyễn Quang Thiều nay là người thủ đô nhưng vốn
sinh tận làng Chùa, Hà Tây cũ.
* Chiến lược nuôi
dưỡng, phát triển các cây bút trẻ ở TP.HCM như thế nào, nếu như nhìn vào vai
trò của ông hiện tại, cũng như đã trải…
– Tôi đâu giữ vai trò
gì quan trọng mà có chiến lược. Từ trải nghiệm của mình, tôi muốn góp phần tiếp
thêm động lực cho các bạn trẻ mới bước vào nghề, nhất là những bạn có tài năng
và nội lực có thể đi đường dài. Qua các hội nghị viết văn trẻ hay toạ đàm, giao
lưu mà tôi góp công tổ chức hoặc giải thưởng nhà văn trẻ đầu tiên của thành
phố, mà cũng đầu tiên cả nước, đã quy tụ, điểm danh, gợi mở cho nhiều cây bút
trẻ.
* Một Phan Hoàng nổi
tiếng với bạn đọc phía Nam và bạn nghề cả nước. Và ngược lại cũng có những nhà
văn phía Bắc nổi tiếng ở Bắc, nhưng không nổi ở Nam. Điều gì đã xảy ra? Có phải
do “phát hành” hay PR?
– Anh quý tôi mà nói
vậy thôi chứ tôi có làm được việc gì ra hồn đâu mà nổi tiếng. Một thợ rèn giỏi
nhất định sẽ được bạn nghề và người tiêu dùng biết đến. Một thợ mộc, thợ đúc
đồng hay người kinh doanh cũng vậy. Cái khác là người hành nghề chữ nghĩa phải
chịu trách nhiệm dài lâu về trang viết của mình. Tôi hy vọng mình sẽ trở thành
người làm nghề bền bỉ trước khi thực sự giỏi.
Một
số tác phẩm đã xuất bản (ảnh sưu tầm)
NGUYỄN THAM THIỆN KẾ thực hiện
(nguồn vanvn.vn)