*MỆNH LỆNH CỦA TRÁI TIM
Mặc dù diễn ra trong giai đoạn dịch Covid-19 có diễn biến phức tạp, nhưng cuộc thi thơ Nhân nghĩa đất phương Nam do Hội Nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh tổ chức vẫn thu hút đông đảo các tác giả chuyên và không chuyên trong cả nước gửi bài tham gia dự thi.
Với tiêu chí được quy định rõ trong thể lệ: “Đó là những sáng tác về con người, về cuộc sống, về vùng đất anh dũng, kiên cường, nhân ái, bao dung... Những cảm xúc tự hào, mến yêu cùng những dấu ấn sâu sắc đối với con người trong cuộc chiến bảo vệ tính mạng, bảo vệ sự sống vượt qua đại dịch Covid-19”.
Cuộc thi thực sự đã trở thành cầu nối để mỗi nhà thơ bộc lộ những cảm xúc, suy tư, chiêm nghiệm, thổn thức về đất và người phương Nam. Chia sẻ nỗi đau về tinh thần và thể xác về cuộc chiến khốc liệt với dịch bệnh Covid-19. Qua đó, gắn kết những tâm hồn đồng điệu, lan tỏa tình yêu con người, tình yêu quê hương đất nước.
Kết quả cuộc thi, giải Nhất thuộc về chùm thơ “Tưởng niệm”, “Có thể”, “Hẹn con sinh nhật mùa sau” của tác giả Tự Hàn. Anh tên thật là Đỗ Phước Thanh - sinh năm 1976 - hiện là Bác sĩ Khoa Cấp cứu - Hồi sức tích cực và chống độc Bệnh viện Đa khoa Khu vực Long Khánh (Đồng Nai).
Chân dung tác giả Tự Hàn (bác sĩ Đỗ Phước Thanh)
Ban Tổ chức cuộc thi cho biết: “Giữa mặt bằng chất lượng rất đồng đều ấy, chùm thơ “Tưởng niệm”, “Có thể”, “Hẹn con sinh nhật mùa sau” của Tự Hàn nổi lên với những dấu ấn đậm nét. Là một bác sĩ nơi tuyến đầu chống dịch, Tự Hàn đã gửi vào thơ những trăn trở, âu lo: “Có thể tháng Bảy này không cài được bông hoa/ Khi mọi người bắt đầu nghĩ về loài sen trắng” (Có thể), những câu chuyện buồn thắt thẻo về “người liệt sỹ trong thời bình có xác có thân mà không được về đất mẹ” (Tưởng niệm) và những tâm sự đầy đắng đót, xót xa của người cha đang làm nhiệm vụ: “sinh nhật này ba không về đâu con/ khu hồi sức chiều nay trở gió” (Hẹn con sinh nhật mùa sau). Chẳng cầu kỳ về câu chữ, cũng không sắc sảo về kỹ thuật, thơ Tự Hàn chạm đến niềm xúc động trong trái tim độc giả bởi sự mộc mạc, giản dị và những trải nghiệm lắng đọng, chân thành mà có lẽ đó chính là chiếc chìa khóa giúp anh chinh phục ngôi vị cao nhất cuộc thi”.
Tác giả Tự Hàn chia sẻ: “Khi đất nước đang căng mình chống dịch, khi ngành Y đang làm tất cả để bảo vệ sức khỏe, tính mạng con người thì y đức, tình thương, lương tâm, trách nhiệm của chúng tôi luôn đặt lên hàng đầu. Tôi làm việc ở Khoa Cấp cứu - Hồi sức tích cực chống độc - Bệnh viện Long Khánh, trong đợt dịch lần thứ 4 này, Bệnh viện của chúng tôi phụ trách Bệnh viện dã chiến số 6 và Khoa tôi chia quân số phụ trách Khoa điều trị Covid-19 nặng. Hằng ngày, chứng kiến nỗi đau của người bệnh lâm nguy, tôi thấy mình cần có trách nhiệm hơn. Mỗi thầy thuốc là một chuyên gia điều trị nỗi đau thể xác và cả nỗi đau tinh thần. Với sự thấu hiểu và nhạy cảm, bên cạnh sự san sẻ, động viên xoa dịu nỗi đau cho người bệnh thì thơ là nơi tôi gửi gắm niềm riêng”.
Kết quả còn lại 2 giải Nhì thuộc về tác giả Yên Khang với chùm thơ “Hãy nhẹ tay thôi”, “Viết cho đêm không ngủ”; tác giả Nguyễn Thanh Hải với bài thơ “Đau mấy chỗ rách mái nhà”; 3 giải Ba thuộc về tác giả Lữ Thị Mai với chùm thơ “Trong chuỗi ngày Sài Gòn”, “Tiếng saxophone đêm tháng Bảy”; tác giả Đỗ Thế Thượng với bài thơ “Má ơi” và tác giả Trần Ngọc Mai với chùm thơ “Chốt gác”, “Đôi mắt”. Ngoài ra, còn có 5 giải Tư và 5 tác giả được trao tặng thưởng.
Trân trọng giới thiệu bạn đọc Chùm thơ đoạt giải nhất của tác giả Tự Hàn.
Hoàng Long (giới thiệu)
*CHÙM THƠ ĐƯỢC GIẢI
Hẹn con sinh nhật mùa sau
Sinh nhật này ba không về đâu con
Khu hồi sức chiều nay trở gió
Hoàng hôn lặng vào ba nỗi buồn thăm thẳm
Ly cà phê không đường
Môi đắng nghẹn, con ơi!
Ba muốn nhặt cầu vồng
Muốn hái mặt trời
Muốn tặng cho con những vì sao đẹp nhất
Nhưng con ơi: Sự thật
Bạn bè, đồng nghiệp tuyến đầu đang lặng lẽ hi sinh.
Quà sinh nhật cho con là bài hát trong tim
Là tiếng thạch sùng tắc lưỡi
Là tiếng thở dài lo lắng cho ba của con, mẹ và em chia nhau trăn trở
Ba cấp cứu bao người có cứu nỗi buồn con!
Sinh nhật này ba không về đâu con
Cũng không bánh, không hoa
Còn niềm tin thay nến
Còn tình thương cháy bỏng
Còn mồ hôi thay nụ cười khi người bệnh thoát nguy
Giờ này con buồn phải không
Trời lại mưa, đèn vàng, phố vắng
Không bạn, không bà nội, không dì Lan, không em Gold
Chỉ còn đêm thinh lặng
Tiếng chó sủa ma làm con giật mình hay tại lá rơi
Con yêu ơi, ngoan!
Ba gửi nến mặt trời
Gửi râu tôm mẹ nấu canh bầu bí
Gửi tâm y nơi tuyến đầu chống dịch
Hẹn sinh nhật mùa sau ba về
Nhà mình cùng thắp nến lung linh!
Tập thể y bác sĩ Khoa Cấp cứu - Hồi sức tích cực và chống độc Bệnh viện Đa khoa Khu vực Long Khánh, nơi tác giả Tự Hàn (Đỗ Phước Thanh) làm việc (ảnh: HL)
Tưởng niệm
(Tưởng niệm đồng đội tôi - bác sỹ Trịnh Hữu Nhẫn đã hi sinh nơi tuyến đầu)
Tôi chưa kịp về anh đã theo mây
Những đám mây quặn thắt
Những đám mây ngơ ngác
Những đám mây thép gai cào cắt
Sài Gòn mưa trong lòng âm âm
Thế hệ tôi sinh ra sau chiến tranh
Mất mát đau thương chiều dài tưởng niệm
Nghe giặc giã như mặt trời đã lặn
Ngờ đâu chiều nay mưa chín trời
Lửa thiêu nỗi buồn tím ngắt quê hương
Anh ơi! ống nghe còn đây, áo blouse còn đây và cả hũ tro còn đây
Sao anh chưa kịp nói một lời với mẹ, với vợ, với con đã theo loài mây trắng
Tim tôi như vỡ tan
Nỗi đau thấm từng phế nang
Từng thớ cơ
Từng hồng cầu
Từng nơ-ron
Từng mao quản
Ai chỉ cho tôi ụ đất nào ghi bia mộ tên anh
Tôi muốn ôm mưa pha hoàng hôn Bến Thành thật xanh
Tôi muốn ôm mưa hòa tiếng chuông Nhà thờ Đức Bà thở dài ngằn ngặn
Tôi muốn ôm mưa ngồi nghe đất khóc
Anh ơi!
Mai này tổ quốc ghi tên anh
Mai này Sài Gòn nhớ về anh
Người liệt sỹ trong thời bình có xác có thân mà không được về đất mẹ
Người anh hùng áo trắng
Xin thắp nén nhang lòng bái vọng tâm y.
Có thể
(Vu Lan 2021)
Có thể tháng bảy này không cài được bông hoa
Khi mọi người bắt đầu nghĩ về loài sen trắng
Ngọn lửa thiêu âm âm chưa bao giờ thôi cháy
Thời bây giờ ai động lòng trắc ẩn
Nên tự cảm một mình giữa phòng trắng cô đơn
Có thể tháng bảy này phải học cách lãng quên
Để bình tĩnh chờ những gì đơn giản nhất
Khi dịch bệnh bủa vây với nỗi lo còn mất
Tự đốt lên cho mình ngọn lửa niềm tin
Có thể tháng bảy này chẳng làm lễ Vu Lan
Ơn nghĩa mẹ cha núi cao biển rộng
Con như phận sóng sinh ra mang trong mình lận đận
Thì nợ cuộc đời, nợ ân tình hãy tha thứ cho nhau
Có thể
Có thể
Có thể mai này chẳng gặp nữa đâu
Thì xin
Thì xin
Thì xin đừng nhớ nhau như một loài sen trắng
Cũng đừng nhớ đến nhau bằng tâm kinh nhật tụng
Hãy để mình đến rồi đi từng đợt sóng muôn trùng
Tháng bảy chạm mặt người rưng rức niềm tin
Lời di ngôn chưa cạn môi đã vỡ
Có thể tin được không
Có thể tin được không
Rằng ta với đời vẫn còn nặng nợ
Đốt lửa mặt trời ta đi tìm nhau.