Tôi hỏi khi ba đèo tôi lên con dốc về xóm nhỏ. Tháng Chạp mưa lất phất suốt mấy tuần liền khiến đường trơn, đất nhão, hai bánh xe ì ạch leo dốc, giữa những vòng quay chậm chạp, ba chỉ “ừ" khe khẽ đáp lại tôi. Năm ấy nhà tôi có pháo. Ba và mẹ đã bàn tính rất nhiều trong những bữa cơm trước đó mới quyết mua mấy phong pháo về đốt. Xóm nhỏ của tôi khuất sau mấy vạt nương, gọi là xóm nhưng chỉ dăm mái nhà chụm lại, bình thường, cả xóm chung nhau mua pháo đốt nhưng năm ấy có lẽ nhờ mùa màng khấm khá nên mỗi nhà tự đốt riêng, tôi nghe lỏm người lớn nói chuyện, biết rằng pháo có rất nhiều loại nên mỗi lần định mua thường phải hỏi thăm người này người kia và cầm lên đặt xuống, cân nhắc chọn lựa rồi mới mua. Tôi vẫn còn nhớ những dây pháo màu hồng dài bằng người tôi khi ấy, ba lấy cho xem lúc mới mua về vì chị em tôi háo hức quá. Để pháo nổ được to, ba sẽ cần đến cái thùng phi, may thật, hồi ấy nhà tôi có một cái.