Nhà thơ Nguyễn Đức Phước
Ban Chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam khóa IX đã tiến
hành phiên họp toàn thể lần thứ 8 từ ngày 06 đến 08/01/2018 tại Hà Nội. Tại
phiên họp lần này, Ban Chấp hành đã thành lập Ban liên lạc các nhà văn Việt Nam
ở nước ngoài; trao Giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam năm 2017 cho 4 tác giả - tác
phẩm; trao Giải thưởng cống hiến đợt 2 cho 10 nhà văn và quyết định kết nạp 29
hội viên mới.
Theo danh sách được công bố, nhà thơ Nguyễn Đức
Phước (hội viên Ban Văn học - Hội VHNT Đồng Nai) được kết nạp vào chuyên ngành
thơ. Đây là hội viên thứ 14 của Hội Nhà văn Việt Nam tại Đồng Nai.
Trang thông tin điện tử Hội Văn học Nghệ thuật Đồng
Nai xin giới thiệu cùng bạn đọc chùm thơ của nhà thơ Nguyễn Đức Phước.
Ngô Hường
Ngày xuân mong thấy mẹ về
Xuân rồi xuân nữa
mẹ ơi
Mình con ở lại
chơi vơi đất trời
Mẹ đi theo gió
ngàn khơi
Một ngày mưa rét
rụng rời lối quê
Hai năm không thấy
mẹ về
Mùa xuân lại đến
bốn bề lạnh hoang
Bên tường một
nhánh hoa lan
Một nhành mai trắng
trên bàn nhẹ đưa
Khói hương giây
phút giao mùa
Lỗi lầm trở lại
ngày xưa mẹ buồn
Xin mẹ tha thứ
cho con
Trong vòng tay mẹ
vẫn tròn tuổi thơ
Nhìn lên di ảnh
sương mờ
Lòng con quặn thắt
bên bờ nhớ mong…
Mẹ về trong ánh
xuân hồng
Nụ cười ấm áp giữa
vòng trời xanh.
Lời cha
Con tìm về thăm mộ ông
Bước lên thảm cát mênh mông quê nhà
Gió Lào rát mặt đường xa
Trắng trời trắng đất trắng nhòa mộ bia
Bao năm cách biệt sơn khê
Khói hương trắng buốt trời quê... nỗi lòng
Nén này con cúi lạy ông
Cánh chim phiêu bạt lâu không trở về
Nắng mưa mưa nắng bộn bề
Nôn nao một mảnh hồn quê không nhà
Nén này xin thắp
thay cha
Chiến tranh lửa
khói rú xa thắt lòng
Đêm ngày cha ước
thăm ông
Tưởng như gang tấc
nhưng không kịp về
Chữ trung, chữ
hiếu vẹn thề
Chữ chờ, chữ đợi
mải mê kiếm tìm
Bây giờ cha mãi
lặng im
Lời xưa len lỏi
trong tim rối bời
Thay cha con xin nối lời
Khói mềm run rủi
đất trời chiều hôm.
Để nhớ
Tặng T
Xin cho vào giấc
ngủ im
Để ta tìm lại
bóng hình ngày xưa
Giáo đường chớp
mắt mộng mơ
Câu kinh chưa buộc
lên bờ môi run
Ngẩn ngơ lời
thánh ca buồn
Vắt ngang mái
tóc xanh hờn lối đi
Hàng cây gió chẳng
nói gì
Ơ hay cái tuổi
xuân thì về đâu
Xin cho vào giấc
ngủ sâu
Để ta quay lại bến
tàu tuổi thơ
Gặp nhau rồi lại
ỡm ờ
Chuyến xe năm
tháng có chờ đợi không
Xin cho vào giấc
ngủ nồng
Để ta ôm ấp mênh
mông tình này.
Đêm khát
Tiếng mèo gào trong đêm
Người đàn bà không chồng
Thao thức
Người đàn bà chờ chồng
Người đàn bà chờ chồng người khác
Gặm nhấm đêm
Tiếng mọt cọt kẹt
Đêm dây cót...
Những người đàn bà ...
Đặt dấu chấm than
Rồi dấu chấm hỏi…
Đa tình
“Bao người con gái
tôi yêu
Bao
nhiêu hạnh phúc bấy điều đắng cay”
T.V.T
Tôi mang cái thói đa tình
Thương em hiu quạnh một mình đêm mưa
Dáng gầy hắt mảnh phên thưa
Xuân qua đông lại bốn mùa gió lay
Tôi thì yêu đắm yêu say
Gặp em lòng muốn tỏ bày tình sâu
Có người giăng một chùm câu
Sông sâu biển rộng về đâu chốn nào?
Thế rồi một buổi chiều nao
Tôi đem cái thói ba đào ra phơi
Tình em như đoá mây trôi
Bão mưa vần vũ vụt thôi còn gì
Bẽ bàng đôi ngả chia ly
Để người lỡ chuyến đò đi... đành lòng
Tôi còn lại mớ bòng bong
Đem về rao bán giữa dòng sông đêm.