Chiếc xe chòng chành dằn xóc qua một khúc cua có cái ổ gà lởm chởm, tiếng sỏi lạo xạo dưới mặt đường đánh dấu một quãng đường quen thuộc dẫn về nhà. Họ không đóng cửa mà tranh thủ hít lấy hít để thanh lọc cho buồng phổi chứa đầy khói bụi thị thành. Ở thành phố kiếm ra tí dưỡng khí thế này là phải trả tiền và trả nhiều tiền nữa là đằng khác. Tấn quàng tay qua vai vợ vỗ nhẹ.
“Em, gần tới rồi nè, dậy ngắm cảnh. Mới năm năm không về mà thay đổi nhiều lắm. Bữa nay toàn nhà lầu không à."
Hiên nhấc dần đôi mi mơ màng nhìn quanh. Cạnh bên, đứa con gái nhỏ của họ đang nhìn cảnh quê với đôi mắt trong ngần thích thú. Hai mắt Hiên đã mở to, mọi thứ từ nhập nhòe mờ ảo hiện rõ dần, rõ dần rồi thành sống động nhảy múa trước mắt. Hiên vén lại đám tóc mai đang tung đùa trong gió ngơ ngác quan sát hai bên. Đáy mắt của người đã vắng bóng quê hương, vắng bóng kỉ niệm, vắng bóng ký ức sao mà chơi vơi lợt lạt quá! Ý nghĩ đó một lần nữa cào xé ruột gan Tấn và chắc chắn sẽ còn cào xé vò nát lòng anh đến tả tơi nếu lần này vẫn không giúp vợ tìm lại được phần ký ức vừa bốc hơi. Vụ tai nạn khủng khiếp đã lấy đi của vợ chồng anh hơn một năm đi lại trong bệnh viện và lấy đi của anh người con gái có đôi mắt thẳm đen sâu hun hút. Anh chưa bao giờ thực sự bước vào đôi mắt ấy, đến nơi tận cùng của tâm hồn ấy, vì lúc nào cũng có một bức tường ngăn đúc bằng bê tông cốt thép thời gian mà bàn chân anh dẫu có là đồng nung trong quặng cũng không đạp đổ để bước qua được. Dù vậy, đó là đôi mắt thuần khiết đầy bí ẩn anh đã say trọn tuổi trẻ của mình và đặt cược cả cuộc đời. Và đó chính xác cũng là việc anh đang làm, đặt cược hết niềm tin cho chuyến đi này.
Khi Hiên trở về với anh và con cùng một tâm hồn trống rỗng, đáy mắt cạn đến tầng cao nhất, anh hụt hẫng, đau đớn, mất mát vô cùng. Tình nghĩa vẫn còn đây, đong đầy, nhưng người trở về không còn là người ấy nữa. Anh không thể xúc động trước một đôi mắt không cảm xúc cũng như không thể yêu một tâm hồn hiu quạnh. Cuối cùng, chỉ có nơi này, quê hương của Hiên, tuổi thơ của Hiên, cội nguồn của đáy hồn sâu hun hút nơi Hiên mới mang lại hy vọng cho tình yêu của anh. Tuổi thơ của Hiên, Hiên thường né tránh mỗi khi nhắc đến và trước đây, anh đã luôn thích tìm ẩn số ấy. Giờ thì không phải là tò mò nữa mà anh phải tìm nó như tìm một chỗ cho con tàu hi vọng chơi vơi lúc này.
Xe đỗ lại ở ngã ba đường cái. Ba người họ dắt díu nhau đi vào ngõ, bóng họ lọt thỏm giữa hai hàng chè tàu xanh bóng bẩy. Dưới chân họ cỏ gà, cỏ ấu xao xác níu theo và nắng bảng lảng rớt từng chấm tròn trên tóc. Tiếng gió ru rào rạt trong vườn chè, vi vút trên đọt tre khiến lòng Tấn man mác như hồn đang du miên đến cõi nào lạ lắm. Anh là người thuộc về thành phố một trăm phần trăm, cứ ngỡ chỉ có phố phường lộng lẫy mới mang lại cảm xúc mạnh cho anh nhưng kỳ thực hôm nay, đứng trước cảnh này lòng anh xao động vô cùng. Hi vọng nhóm lên, anh liếc nhìn vợ. Vẫn vậy, vẫn là ánh mắt lạ lẫm hoang hoải của Hiên, lòng anh chùng xuống. Chân đã giẫm trên sân, họ lướt qua cây bồ đề được uốn nắn làm bức bình phong đi vào trong nhà. Tiếng mõ và tiếng niệm Nam Mô A Di Đà Phật từ chiếc đài nhỏ vang đều đặn rõ ràng nghe như tiếng vọng từ chốn thâm nghiêm nào lại. Nội của Hiên, cố ngoại của con gái anh, đã sống gần trọn một thế kỷ trong ngôi nhà này. Ông đã yếu, dạo này chỉ còn nằm nghỉ ngơi nghe niệm Phật tịnh dưỡng chứ không tự mình đi lại như mấy năm trước nữa. Tiếng mõ và tiếng niệm cứ dội vào đầu anh và mỗi lúc vang một to như loa công suất lớn, âm thanh ấy có sức mạnh vừa đẩy anh lên lại vừa kéo anh thụt lùi. Mỗi bước cất lên gánh trong nếp chân mình một niềm hi vọng và một niềm lo sợ.
***
Hai vợ chồng lúi húi tìm chiếc bật lửa thắp hương trong gian thờ, gian bên con gái họ ngồi chơi và nắn bóp chân tay cho cố ngoại, giọng thánh thót của đứa trẻ lên chisn, lên mười đan vào giọng trầm đục yếu ớt của người sắp sửa kết thúc chuyến hành hương về bên kia sự sống khiến lòng Tấn nao nao. Loay hoay cả chục phút vẫn chưa kiếm ra bật lửa đâu nhưng Tấn sợ phiền ông nên không lại hỏi. Mọi khi Hiên làm tất cả, cô chỉ cần đưa tay ra quờ theo thói quen cũng tóm được cái bật lửa và anh chỉ việc cầm nhang vòng quanh thắp cho hai cảnh thờ ngoài sân. Hiên rụt rè ngay trong chính ngôi nhà đằm hết năm tháng ấu thơ của mình, Tấn phải nhắc đến lần thứ hai cô mới mở tủ thờ tìm bật lửa. Tay cô quờ quạng vào khoảng tối bên trong tủ thờ tìm. Bất chợt bàn tay vướng vào kẹt cửa nơi miếng gỗ bị sứt. Những tế bào xúc giác trên đầu ngón tay vô hồn lướt trên vết sứt đã nhẵn nhụi thời gian. Một luồng điện hay thứ gì đấy có sức mạnh tương tự hoặc khủng khiếp hơn truyền thẳng lên não Hiên. Hiên choáng váng, những vòng tròn dữ dội xoáy thẳng, xoáy thẳng vào đầu cô, cuốn cô vào một chiều không gian khác. Trong khoảnh khắc, Hiên như bước một bước dài từ thời điểm mình đang sống lùi về rất nhiều năm về trước.
***
Viên bi trong leo lẻo có cánh màu ngọc bích bên trong lăn một đường dài đẹp mắt. Miệng lỗ bi đang chực sẵn để đón nó nhưng những nỗ lực cuối cùng của người chơi chỉ giúp nó dừng lại ở cạnh lỗ bi và không chạm bi nào khác.
“Tới lượt mi".
Thằng bé có quả đầu tổ quạ hất cằm nhìn đối thủ của nó thách thức, nó nghĩ thầm: “Dòm cái tướng ẻo lả là biết bắn bi ngu rồi, để đó tau hốt sạch cho coi". Đối thủ của nó đang căng mắt, căng não định vị đường bi nên không thèm lia mắt nhìn trật sang nó dù chỉ một lần. Cả hội năm đứa nín thở nhìn đường bi, quá xuất sắc và chắc rụi. Viên bi cam chạm nhẹ viên màu ngọc bích, thằng bé đầu tổ quạ thở dài tức tối, nét mặt huênh hoang mười phần đã vơi đi ba, bốn phần. Cạnh lỗ bi, tay chơi thứ thiệt đang tập trung cao độ, mồ hôi chảy dài trên trán. Viên bi đã dí chặt điệu nghệ vào ngón tay giữa, đôi mắt đăm đăm không chớp, con ruồi vù vờ bay trước mặt cũng không làm đôi mắt ấy rời mục tiêu được. Phát “nã" bi quá đẹp. Mấy thằng đứng sau hú lên.
“Xù, dòm tướng thằng ni ẻo ẻo rứa mà bắn hay ghê bây!"
Thằng đầu tổ quạ trầm trồ, giờ thì chẳng còn phần huênh hoang nào đậu lại gương mặt phừng phừng ấy nữa. Nó tiếc số bi đứt ruột nhưng nó là một đứa chính nhân quân tử, chịu thua và thán phục đối phương. Đám phía sau cười ran như bắp nổ.
“Ha ha, hô hô… Cái thằng mô ra rứa bây? Hắn đái ngồi. Hắn là con gái đó. Ha ha…".
Cả một trời nắng hạ rộn ràng, tiếng cười sằng sặc lảnh lót vang lên mặc kệ gương mặt đang ngượng chín như bồ quân của thằng đầu tổ quạ và mặc kệ tia nhìn như lửa đang vùn vụt đốt hỏa diệm sơn trước mặt Hiên. Thằng đầu tổ quạ quay lại nhìn Hiên, Hiên không nhìn nó. Dòng máu trong người Hiên đang nóng dần và xộc lên đầu cơn cuồng phong giận dữ kèm bất lực. Tụi nó luôn đem chuyện Hiên đi đái phải ngồi ra để trêu tức, trêu tức khi cay cú không thắng được Hiên và trêu tức khi Hiên kém hơn chúng trong trò chơi nào đó. Cuối cùng, sau mỗi trò chơi Hiên đều là kẻ chịu trận. Hiên luôn sẵn sàng đá thùng phi, vật lộn hoặc đấm vào mặt mấy thằng cà chớn ấy và luôn sẵn sàng nhận lại những quả đá, quả đấm tương tự. Nhưng hôm nay thì không. Ngày mai nhà Hiên có đám giỗ, không thể để cái mặt bầm dập cho bà con chào xáo được. Cơn tức giận cùng với sự kìm nén làm hai tai Hiên lùng bùng. Hiên cúi nhặt những viên bi đã thuộc quyền sở hữu của mình. Bất chợt, thằng đầu tổ quạ phủi tay đứng dậy.
“Cho mi hết đó, tau không thèm chơi bi với con gái mô!"
Nó vùng chạy, khuất dần trên con đường liên xóm dẫn về làng bên. Đám con trai đằng sau dạt ra dần, tụi nó kéo nhau đi kiếm trò khác. Hai tay Hiên nắm chặt, những viên bi trong tay xát vào nhau nghe như tiếng người nghiến răng ken két, lạo xạo. Chợt, Hiên vung tay vứt hết số bi vào bụi mâm xôi cạnh đường. Những mâm xôi run rẩy đón trận cuồng phong từ Hiên. Đất dưới chân Hiên văng lên tung tóe, bi xanh bi đỏ nằm khóc chỏng chơ.
***
Minh họa: Ngô Xuân Khôi
Hiên về nhà, mừng rơn khi thấy chiếc xe đạp dựng bên hiên, chắc mẩm sẽ có quà bánh gì đó từ buổi chợ chiều cho Hiên. Trong nhà, dưa hành, củ kiệu, nếp hương, đậu xanh… bày la liệt trên tấm phản. Chị Thí - mẹ Hiên - đang lui cui trong bếp sửa soạn để sớm mai mọi thứ lên mâm, lên cỗ suôn sẻ gọn gàng. Chẳng có quà bánh gì sất. Hiên ngồi xuống phụ mẹ, bụng reo như tàu hú. Hiên phải cố gắng làm thật nhanh thì chị Thí mới sớm rỗi tay lo cho bữa cơm chiều được. Lửa bập bùng hắt bóng hai mẹ con in lên vách bếp, những mảng đen do khói ám và lọ nghẹ như chực vùng lên bập bùng theo tia lửa sau hai chiếc bóng. Khu vườn bên ngoài rào rạt gió, bụi tre bên chái bếp vi vu nghiêng hẳn cái đuôi như cánh én xuống chái nhà. Đêm đã dần bao trùm lên mái ấm của họ, chỉ có tiếng lách cách bát đũa xoong nồi vang lên. Sự im lặng của họ làm ngôi nhà càng thêm tĩnh mịch, nhá nhem.
Bàn ăn đã bày sẵn cơm canh, Hiên ngồi chầu rìa đợi ăn.
Anh Cả rẽ từ con đường hun hút tối bước vào nhà.
“Ông chưa về à?"
Tiếng anh cất lên khuấy động sự tĩnh lặng trong gian nhà, lòng chị Thí như bớt được đôi phần nặng gánh khi thấy bóng dáng người đàn ông của cuộc đời mình.
“Dạ chưa. Ông đi mời đám giỗ dễ chi về sớm được, cũng phải nói dăm điều ba chuyện thưa gửi trước sau e là về muộn lắm".
Chị Thí dừng lại mấy giây rồi thở dài:
“Lúc chiều em gặp bác Tho dưới chợ, em có thưa chuyện mai nhà mình lo đám giỗ… Riết rồi em cũng ngại gặp người quen luôn ấy. Lại hỏi chuyện con cái, còn nói bóng nói gió chuyện đẻ không được thì để anh đi kiếm…".
“Kệ họ. Nghe tai này cho qua tai kia. Vứt!".
Anh Cả quăng cái nón lên phản, bực dọc gắt. Không nhìn mặt vợ con giây nào, anh đi vội ra giếng múc nước dội ào ào. Nước giếng chảy từ mạch ngầm trong lòng đất ra mát rượi, nước làm dịu đi cơn thịnh nộ như chảo lửa trong lòng anh. Anh cũng vừa nghe những điều ấy, rằng không kiếm thằng con trai mai này vô tự, mà vô tự trong trường hợp của anh cũng là bất hiếu với cha mình. Trong bếp, chị Thí quệt mồ hôi, chị bị gắt mà lòng nhẹ bẫng. Thôi thế mười phần cũng yên tâm được tám, chín phần. Anh sẽ không xẻ đôi trái tim san bớt tình yêu cho người phụ nữ nào khác.
Hiên đói rệu rạo. Hiên chứng kiến cảnh này đã quen nên chẳng quan tâm gì đặc biệt, nó chỉ nghĩ không biết chừng nào ông Trưởng về để được ăn cơm. Chuyện Hiên là con gái đã từ lâu trở thành vấn đề lớn của gia đình và mối quan tâm của bà con thân thích. Lúc Hiên còn bé, nhiều người còn không biết Hiên là con gái vì lúc nào Hiên cũng mặc quần xà lỏn áo ba lỗ như tụi con trai và tóc tai thì khỏi cần bàn đến, ba trăm sáu lăm ngày như một, hớt gọn gàng ngắn quá tai. Bây giờ tóc Hiên vẫn ngắn như thế và vẫn là những bộ đồ sọc xanh đỏ rộng thùng thình nhưng chuyện Hiên là trai hay gái thì không còn là dấu hỏi nữa rồi. Gần mười năm chứ ít chi, làm sao có thể không biết cho được!
Người ta xầm xì bàn tán rồi góp ý, nhắc nhở từ khi Hiên mới lên ba lên bốn. Rằng vợ chồng anh chị tính đi chứ, chí ít cũng phải kiếm thêm thằng cu. Nhiều người bảo cho đủ nếp đủ tẻ, âm dương cân bằng mới sung túc thịnh vượng. Số khác lại ra bề thương cảm Hiên “có một đứa thôi thui thủi một mình tội lắm. Mẹ đẻ thêm em cho nó có bầu có bạn…". Ối dào, anh chị biết tỏng họ nghĩ gì. Đúng ra họ phải thẳng thắn nói thế này: phải sinh con trai chứ, phải có người nối dõi chứ, để sau này anh chị chết còn có con trai đường đường chính chính ôm bát nhang và gần nhất là để ông Trưởng mất đi sẽ được cháu trai đích tôn cầm con cúi đi đầu trong đám tang. Vậy đó, người ta nói xa nói gần mấy năm thì gần đây cũng đã nhiều người nói thẳng. Chị Thí ngậm ngùi. Anh Cả hằn học. Hiên dần dà hiểu ra ý nghĩa của cháu đích tôn và con trai nối dõi. Nó muốn làm vui lòng ba mẹ, nó muốn được làm thằng con trai hay ít ra phải sống như một thằng con trai. Bắn bi, bắn ná, đá gà… trò nào Hiên cũng mon men học lỏm và phải học, phải chơi cho thật cừ. Ừ, xét về mọi mặt, Hiên có thua thằng nào trong xóm đâu. Ngoại trừ việc Hiên là “hoàng tử đái ngồi."
***
Một năm trôi qua nhanh chóng mặt, chị Thí lại sửa soạn cho đám giỗ. Chị đứng cạnh bàn nước nghe ông Trưởng dặn dò trước buổi chợ. Năm nay là lần đầu tiên làm đám giỗ chay nên chị lo lắng bỡ ngỡ vô cùng. Dặn dò xong xuôi, ông Trưởng đằng hắng ậm ờ mấy lần mới bật ra được điều cần nói.
Chân tay bải hoải, chị Thí phải cố gượng bám chắc và giữ thẳng hai chân trên đất để không ngã gục. Chị xoay người với tay lấy nón, chị nuốt đến mấy lần dù họng khô ran, bỏng rát như sa mạc đã hàng nghìn hàng vạn ngày không mưa. Nước miếng cạn nguồn không chảy ra làm trơn họng được mà chỉ có nước trong lòng và những cơn mưa ồ ạt trút xuống tâm hồn, những cơn mưa dâng lên thành lũ cuốn chị theo nỗi tủi cực tận cùng. Dù vậy, chị vẫn cuốn hơi từ luồng phổi lên để cất thành tiếng “dạ" trước khi bước ra khỏi cửa chính. Ông Trưởng nhìn theo chua xót biết những gì mình vừa nói có thể bức tử một người phụ nữ đến một lời phản kháng cũng không được trang bị. Nhưng ông tin, thể nào chị Thí cũng gắng gượng đi cùng nỗi bất bình này vì còn Hiên. Hiên là điểm tựa níu chị ở lại và Hiên cũng là điểm tựa cho quyết định của ông. Mai này già đi mọi chuyện sẽ nguôi ngoai, ông tự an ủi cho cõi lòng đang dập dềnh sóng lớn của mình.
Cạnh song cửa sổ, Hiên thập thò dưới hàng trầu không xanh bóng bẩy. Những lá trầu vờn cùng đuôi gió lượn lờ trên đám tóc cụt cỡn của Hiên. Hai mắt Hiên đỏ kè, mớ bi xanh bi đỏ rớt vương vãi trong vườn theo nhịp bước chân dồn dập của Hiên. Hiên lao về hướng chị Thí đang đạp xe, đó là hướng về chợ nơi chị phải đon đả nói cười dù lòng tím bầm lạnh cóng như băng. Những giọt nước mắt của Hiên cuống cuồng lên trong cơn hoảng loạn và ngả nghiêng xiêu vẹo của những vòng quay xe đạp từ đôi chân rệu rã của chị Thí. Hiên ngã nhào, dáng chị Thí xa dần, xa dần khuất sau lũy tre xanh um ngoài đường cái.
Hiên học lớp bốn, Hiên mười tuổi và Hiên đang chơi vơi trong cơn vật lộn với sự thay đổi của bản thân. Những chuyển dịch mạnh mẽ bên trong một cơ thể đang đòi lớn là điều Hiên không thế cưỡng lại được và không ai có thể cưỡng lại được. Hiên giấu giếm, dằn vặt và sợ hãi. Mỗi ngày trôi qua nỗi ám ảnh lớn thêm một chút. Đã nhiều ngày Hiên co ro trong buồng tối đối mặt với viễn cảnh đáng sợ nhất dành cho mình: trở thành con gái. Dạo gần đây ai cũng nói Hiên ra vẻ con gái và dù tóc cụt cỡn đến đâu thì cũng không còn thằng con trai nào khoác tay Hiên lôi đi bắn bi, chọi gà nữa. Cùng với sự lớn lên của Hiên, những lời bàn tán xầm xì cũng lớn lên và ý nghĩ khuyên anh Cả kiếm thằng cu nối dõi tông đường cũng lớn lên trong lòng ông Trưởng. “Con gái ngoại tông", Hiên đã đủ lớn để hiểu được câu nói ấy và nó cũng nhận thức được rằng không có con trai thì ba nó sẽ mất đi tiếng nói giữa làng giữa họ, không được người ta coi trọng. Nhưng nó làm sao biến thành con trai được và nó chỉ ước gì mình không - được - sinh - ra. Nếu nó không được sinh ra thì mẹ vẫn có thể sinh thêm em, một em hay nhiều em nữa nó không biết nhưng nó chắc là sẽ có con trai để không vô tự. Nếu nó không được sinh ra thì mẹ nó không phải buồn vì chia sẻ ba nó với người nào khác. Chỉ vì nó, tất cả là vì nó đã có mặt trên đời. Hiên uất ức. Những lời cô Gái nói chiều qua khi thấy nó làm ná bắn chim vang rõ từng từ trong đầu nó.
“Rõ khổ, con gái con lứa ai lại chơi bắn ná. Bây có cố chơi mấy trò đó thì bây cũng không thể thành con trai được đâu! Tội ba bây ghê, hồi đó bác sĩ nói giữ bây lại là mẹ bây sẽ không sinh con được nữa, ba bây biết bây con gái nhưng nhất quyết chọn bây cho bây được sinh ra. Gặp nhiều người thì bây đã… Còn mẹ bây nữa, mang thai được đúng một lần thì chừ phải để ba bây đi kiếm con. Rõ khổ!".
***
Hiên chùi nước mắt, những vệt nước lem nhem trên má và trên tóc. Nó đã trốn trong góc nhà gần hai tiếng, hai chân tê cứng. Nó tiến lại gần tủ thờ mở toang cánh cửa để nhét cuốn sổ bé tí nó tự khâu bằng mớ giấy vở học còn thừa. Kẹt cửa tủ thờ - chỗ bị sứt ấy - là nơi an toàn nhất cho nó nhét bí mật của mình. Chợt nó ngước lên và sững sờ. Ba nó đang nhìn nó đầy yêu thương trìu mến. Nó bật khóc tức tưởi rồi vùng chạy. Anh Cả đuổi theo Hiên nhưng càng chạy anh càng chùn bước. Anh biết chuyện gì đã xảy ra trong mấy ngày qua với vợ và con mình. Con bé đã lớn và không thể trong một vài lời trấn an hay bảo vệ cho nó khỏi sự tấn công về tâm hồn được. Anh lặng lẽ quay vào trong mở cánh cửa tủ thờ. Trong cuốn sổ nhàu nhò ấy là chi chít chữ và bê bết nước mắt. Màu mực lem với nước nhòa ra đứt gãy. Những con chữ non nớt vẫy vùng. “Xin lỗi ba mẹ vì con là con gái… Ba mẹ sinh con ra làm gì?... Con là đồ vô dụng… Ước gì con đừng sinh ra… Ước gì ba mẹ bỏ con đi…".
Hiên rón rén tiến lại gần tủ thờ dù chỉ còn mình nó ở nhà. Nó biết hôm qua anh Cả đã nhìn thấy nó ghi nhật ký và nó không biết cuốn sổ còn trong kẹt cửa không. Ý nghĩ ba nó đã biết về bí mật của cuốn nhật ký làm nó lo sợ. Nó hồi hộp khi thò tay vào mảng tối bên trong tủ thờ nơi kẹt cửa có miếng gỗ bị sứt. May quá, sổ vẫn còn ở đó. Nó lật ra và bật khóc.
“Hiên con,
Ba biết tất cả những gì đang diễn ra mấy ngày qua và ba đảm bảo sẽ không có chuyện đó. Gia đình chúng ta mãi mãi sẽ chỉ có ba người và ba hạnh phúc với điều này. Ba không biết ai đã kể chuyện đó cho con nhưng con đã biết thì ba nói luôn, ba chọn giữ lại con vì con xứng đáng được sinh ra. Ba không thất vọng vì con là con gái và ba mong con cũng thế. Con là tất cả những gì ba mẹ muốn lựa chọn, con phải tự hào về điều đó và chăm lo học hành. Ba sẽ thất vọng nếu thấy con như hôm nay dù chỉ thêm một lần. Con nghe ba, lo học cho giỏi, chuyện người lớn cứ để đó ba lo".
***
Hiên loạng choạng vin vào cột nhà, mọi thứ ập đến y như ngày hôm ấy.
Tiếng mõ vẫn đều đặn, Hiên nhìn ông Trưởng nước mắt chảy dài. Đâu đó một nỗi buồn vắt qua ba thế hệ.
(Nguồn: VNĐN số 79 – tháng 9, năm 2024)