Thứ 6 - 26/02/2016
Màu đỏ Màu xanh nước biển Màu vàng Màu xanh lá cây
Chào mừng Đại hội Hội Văn học Nghệ thuật Đồng Nai lần thứ VII (nhiệm kỳ 2025 - 20230
“Rực rỡ sắc mai vàng, mừng Đảng, mừng Xuân, mừng Đất nước vươn cao tầm đổi mới; Thắm tươi màu cờ đỏ, chúc Đoàn, chúc Hội, chúc Đồng Nai nỗ lực để thành công" (Dương Thanh)
NHÀ CŨ

​Tôi nhận lời mời của bà bạn già đi cà phê sau chuyến du lịch dài ngày cùng con cháu của bà ấy. Cuộc hẹn hò không chỉ 2 người mà còn thêm mấy người bạn trong nhóm thể dục sáng. Thật tình cờ, cái quán bạn mời lại phải đi ngang qua căn nhà cũ. Vừa bước chân vào con đường quen thuộc là lòng tôi đã bồi hồi. Bởi một thời tôi đã quá gắn bó với cái tên đường mà đã bao lần phải khai trong các thủ tục hành chính, trong giấy tờ tùy thân, trong giấy khai sinh các con và cả khi gửi thư, gửi hàng gửi quà đi và đến. Tôi thuộc con đường đến mức có thể nhắm mắt mà đi chắc cũng không lạc. Từng ngõ hẻm, lối rẽ vào nhà nào, rộng hẹp ra sao, từng cái cây cao thấp lớn nhỏ, có hoa hay trái màu xanh hay nâu… bên lề đường nữa.
Nhớ một câu hát cũ: “Cuộc đời đó… có bao nhiêu mà hững hờ". Phải, dù sao tôi đã gắn bó với căn nhà này trên hai chục năm. Hai chục năm… Thật đáng kể trong quãng đời một con người. Càng đáng kể hơn khi đó là quãng thời gian tôi từ tuổi thanh niên đi qua thời con mọn để rồi sau đó thành một bà già như hiện nay. Là quãng thời gian tất bật mưu sinh với công việc khá vất vả để nuôi mình và con cái, cũng là quãng thời gian ghi dấu cả thành công và thất bại, để dần thấu cảm mọi được mất hơn thua ở đời.
Tôi cho xe chậm lại và dừng hẳn bên lề đường một lúc khi qua cửa nhà mình. Căn nhà tôi đã được sửa sang lại, đẹp hơn rất nhiều khi tôi còn là chủ nhân. Đã có lần, sau khi tôi chuyển đi, cô bạn hàng xóm gọi điện kể là nhà đó sửa nhà hết mấy trăm triệu. Họ thật giàu, bởi mua nhà xong vẫn dư rất nhiều tiền để sửa sang ưng ý. Nhưng lạ chưa! Hình như tôi không nhìn rõ cánh cửa kính cường lực sáng choang sang trọng hay khoảng sân rợp bóng cây hoa lòa xòa bao phủ. Bởi tôi đang nhớ về căn nhà cũ của mình ngày xưa. Tôi nhìn thấy mấy cái giá sách bề bộn sách báo tạp chí mà biết nhà mới nhỏ hơn không chứa đủ, ông xã tôi đã hiến bớt cho một thư viện ở quê. Tôi nhìn thấy cái góc bếp thân thương tôi gắn bó bao năm. Ở đó ngày bận bịu đi làm, chỉ chiều tối khi chồng con đã sum vầy, tôi gắng gỏi trong thu nhập khiêm tốn, lo cho con món cháo đủ chất, cho chồng đĩa mồi nhậu rượu đế cùng bạn. Hay hầm niêu cá nhỏ nhừ xương để không tốn tiền mà cả nhà đều ăn được. Nơi đó tôi đã luôn tay lau chùi dọn dẹp hàng ngày để dù đồ dùng dụng cụ làm bếp rẻ tiền vẫn luôn gọn gàng sạch sẽ. Tôi nhớ cả những lối đi trong nhà, nơi 2 đứa con tôi lẫm chẫm đặt những bước chân đầu tiên theo tay bố hay mẹ dắt. Đây là nơi hai đứa con tôi chào đời và lớn lên. Là nơi chúng khóc nhè dai dẳng khi đau bệnh, hát hò nghịch ngợm vang nhà cả khi ấu thơ và khi lớn dần theo năm tháng. Ở cây cột nhà gần tủ quần áo có 2 vị trí từ thấp lên cao là những vệt gạch chì chi chít. Đó là chiều cao của 2 đứa con tôi từ bé lớn lên. Cả 2 vợ chồng tôi đều khiêm tốn thước tấc nên tôi hay lo con mình thấp lùn với bạn cùng trang lứa. Và may mắn thay, vạch đo của con chị và thằng em đều được cải thiện hơn bố mẹ khi chúng lớn lên nhờ vào sự chắt chiu chăm sóc của tôi thời chúng thơ ấu.
Phía trái phòng khách là cái bàn viết của chồng tôi. Anh là người viết nghiệp dư nên ngoài giờ đi làm là gắn bó với giấy bút và sau này là máy tính. Tôi nhớ mình đã từng trân trọng những giờ phút sáng tạo trong cô đơn của chồng, giành lo hết việc nhà và con cái để anh được rảnh rang, để chăm sóc cho anh những điều nho nhỏ khi viết như li nước, trái chuối, miếng trái cây... Và cũng vì thế tôi đã bỏ qua, thứ tha những thói tật vô tâm, bẩn thỉu lười nhác đàn ông khiến nhiều khi mình bực bội và cả buồn khổ.
Bên phải phòng khách là góc học tập của 2 đứa con tôi. Khi mới chỉ có con bé lớn, nó còn rộng rãi, còn khi em nó vào lớp 1 là bắt đầu phải thu gọn, phải sắp xếp sao cho đủ chỗ. Ở đây tôi đã gần như học lại cùng các con để kiểm tra bài cho mỗi đứa, giảng thêm những chỗ chúng chưa hiểu hay trả lời những thắc mắc nhiều khi rất ngô nghê con trẻ. Đây cũng là nơi mẹ con tôi và hai chị em nó đã qua đi rất nhiều hân hoan vui vẻ khi khoe điểm tốt và cả những cãi cọ to tiếng với lỗi lầm sai phạm ở lớp ở trường mỗi đứa. Không ít lần cả nhà trở nên nặng nề hay buồn bã. May mắn là khi tất cả qua đi, các con tôi vẫn là những đứa trẻ ngoan và trưởng thành. Góc học tập của các con vẫn là một góc thiết thân để trái tim tôi lưu giữ mãi.
Căn nhà tôi còn có một mảnh sân chút xíu phía sau làm nơi thông khí cho cả nhà. Đây là nơi giặt giũ, phơi đồ mà tôi bận bịu hàng ngày với nó. Ở đây cũng có vài chậu cảnh tí hon hiếm hoi giúp tôi và cả nhà thư giãn. Và nó ghi dấu cả quãng thời gian dài bởi kỉ niệm bà mẹ chồng hiền lành của tôi để lại. Bà ăn trầu nên tôi kiếm cho bà một cái ống bơ nhổ quết trầu. Bà cùng chiếc ống bơ hay hiện diện trên chiếc ghế thấp nơi cửa sân sau ấy với dáng ngồi nhẫn nại và già nua, mái tóc bạc trắng và khuôn mặt nhiều nếp nhăn khắc khổ. Bà thương con thương cháu, luôn ăn uống dè sẻn đến mức chồng tôi nhiều lần phát bực gắt gỏng. Bởi bà sợ làm khó cho con cái còn nghèo. Bởi bà biết chúng tôi nợ tiền cái nhà nhiều năm sau mới trả hết. Và ngày tôi bận bịu đi làm để thằng bé con cho bà bế, bà té mà cố đỡ cháu nên bị gãy tay. Có thể sau này con tôi thì quên nhưng tôi cứ nhớ và thương mãi, cả bây giờ khi bà mất đã nhiều năm trôi qua.
Tôi tin là không phải chỉ mình tôi mà nhiều người cũng thế. Bởi căn nhà cũ là nơi ghi dấu bao nhiêu kỉ niệm gia đình, có nhiều niềm vui sum vầy và cả những cự cãi buồn khổ. Đó là một quãng thời gian không thể lặp lại nên được mang theo trong hành trang để đi tiếp. Ra khỏi nhà là ta nhớ về góc sân, cái cây hay chái bếp đã gắn bó bao năm.
Cuộc cà phê vui vẻ với bạn bè đã qua. Tôi bồi hồi với kỉ niệm buồn vui cùng căn nhà cũ của mình nên tỉ mẩn chép lại. Có điều, tôi biết, với một số người, căn nhà vừa là nơi ở vừa là tài sản để họ kinh doanh. Có những người trong thời gian ngắn chuyển nhà có khi cả chục lần. Không biết họ còn lưu luyến với nhà cũ như tôi không nữa.

H.A
Nguồn: Văn nghệ Đồng Nai số 81 (Tháng 11 năm 2024)


HỘI AN
Object reference not set to an instance of an object.

Liên kết webiste

Thăm dò ý kiến

Đánh giá về trang thông tin điện tử Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Đồng Nai



 

Số lượt truy cập

Trong ngày:
Tất cả:

HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT ĐỒNG NAI
Địa chỉ: 30 Đường Nguyễn Ái Quốc, P.Tân Tiến, Thành phố Biên Hoà, Đồng Nai
Điện thoại : 02513.822.992; Email: hvhnt@dongnai.gov.vn
Chịu trách nhiệm xuất bản: NSND. Đạo diễn Giang Mạnh Hà – Chủ tịch Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Đồng Nai.
Trưởng Ban biên tập: Trần Thu Hằng​​