Trần Hồng
(Nguồn: VNĐN số
41 – tháng 01 & 02 năm 2021)
Đối với người viết
bình thường, một đôi năm xuất bản một cuốn sách đã được cho là có nội lực,
riêng nhà văn Khôi Vũ xứng đáng được tôn vinh là “nhà văn siêu hạng” vì hầu như
năm nào ông cũng in… vài đầu sách. Chỉ trong năm 2020, Khôi Vũ cho ra lò cuốn
“Dấu ấn đời văn” dày trịch “như hòn gạch”, thêm 2 tập truyện thiếu nhi “Thằng
heo sữa” và “Má và con”. Đó là chưa kể ông vừa được bạn đọc hoan nghênh vì đã
viết lời cho bộ truyện tranh lịch sử về các danh nhân Đồng Nai do Nhà xuất bản
Đồng Nai ấn hành. Tuy nhiên điều bất ngờ nhất trong năm 2020 không phải là việc
Khôi Vũ in mấy đầu sách rồi mang sách tặng bạn đọc nhỏ tuổi như ông vẫn thường
làm mà là ở chỗ cuốn tiểu thuyết mang tên “Sông Luộc ở phương Nam” mới ở dạng bản
thảo đã đạt giải C cuộc thi tiểu thuyết 2016-2019 của Hội Nhà văn Việt Nam. Đây
được coi là giải thưởng thuộc loại “khó tính” bậc nhất trong các giải thưởng
văn chương của nước ta và ở Đồng Nai mới chỉ có 3 tác giả đạt được (gồm Khôi
Vũ, Nguyễn Một, Nguyễn Trí). Đáng nói, đây là lần thứ 2 Khôi Vũ giành giải thưởng
danh giá này (năm 1990 ông giành giải A tiểu thuyết “Lời nguyền hai trăm năm”).
Khôi Vũ chia sẻ, ông viết xong cuốn “Sông Luộc ở phương Nam” nhưng mang đi chào
hàng các nhà xuất bản đều bị “ngó lơ” vì nó… quá dày (Khoảng 800 trang
sách). Ông nghe lời bạn bè khuyên gửi dự thi để “cầu may”, biết đâu sẽ “đổi vận”
cho đứa con tinh thần, không ngờ “ẵm” luôn giải C.
Khôi Vũ nói, ông
đã ấp ủ ý tưởng viết một cuốn tiểu thuyết về Biên Hòa - Đồng Nai từ hàng chục
năm nay nhưng đến giờ mới thực hiện được. “Sông Luộc ở phương Nam” chính là sự
tri ân của nhà văn đối với Biên Hòa - quê hương thứ hai của ông và Thái Bình,
quê hương của cha mẹ ông. Sau ngày thống nhất đất nước, ông nhiều lần trở về
thăm họ mạc ngoài Bắc và nhận ra Thái Bình có dòng sông Luộc rất giống với sông
Đồng Nai, có nguồn nội địa rồi đổ ra biển. Từ ngày gia đình vào sinh sống ở
vùng đất mới Biên Hòa, cha mẹ ông khôn nguôi nhớ về Thái Bình, nơi có dòng sông
mang cái tên dân dã chở nặng phù sa, có làng Hới với nghề dệt chiếu cói nổi tiếng.
Cha ông từng mơ uớc giây phút nhắm mắt xuôi tay được nằm trên tấm chiếu cói của
làng Hới để cảm nhận hơi ấm đặc trưng của quê nhà. Sự giống nhau giữa hai dòng
sông ở hai đầu đất nước, nỗi nhớ thương đau đáu của cha mẹ về làng quê xưa đã
khiến Khôi Vũ nung nấu ý tưởng sẽ viết một cuốn tiểu thuyết về những người di
cư gốc Bắc. Rất may, vì có chữ nghĩa nên ông được thân nhân giao cho nhiệm vụ
viết gia phả dòng tộc minh Nguyễn ở làng Hới, vậy là có dịp “lục lại” quá khứ,
lấy đó làm chất liệu cho cuốn sách của mình. Nhà văn cho biết, bà Nguyễn Thị Lộ
- vợ thiếp của Nguyễn Trãi chính là chị ruột của ông tổ dòng tộc Nguyễn ở làng
Hới, đến nay bà vẫn được dòng họ Nguyễn làng Hới thờ phụng. Khôi Vũ đã viết liền
200 trang bản thảo rồi dừng lại, đọc và… xóa sạch, chỉ vì thấy chưa rõ chủ đề,
nhân vật chưa nổi bật tính cách điển hình. Ông đã viết lại 500 trang bản thảo
hoàn toàn mới, nâng tầm tư tưởng của cuốn sách, làm nổi bật tính cách người
nông dân đồng bằng Bắc bộ vì những biến động lịch sử phải dứt áo ra đi, nhưng
“tơ lòng” vẫn vấn vương với quê hương, nguồn cội. Để viết “Sông Luộc ở phương
Nam”, Khôi Vũ đã nghiên cứu kỹ lưỡng phong tục tập quán, nét văn hóa truyền thống
giữa người Việt ở miền Bắc với người Việt ở phương Nam, của người Việt trong nước
với người Việt định cư ở nước ngoài, tìm hiểu, lý giải sự cọ sát, chuyển hóa, ảnh
hưởng lẫn nhau của văn hóa các vùng miền. Ông thuê hẳn một con thuyền nhỏ lênh
đênh trên sông Luộc chỉ để cảm nhận hương vị phù sa, từng làn gió, từng tiếng
sóng vỗ óc ách bên mạn thuyền. Sự đắm đuối trước vẻ đẹp sung mãn, nét hùng vĩ của
con sông quê hương từ Khôi Vũ đã “lây” sang những người cháu họ trẻ tuổi, khiến
họ ngạc nhiên thú nhận sông Luộc với họ thân thương như máu thịt nhưng mãi đến
bây giờ họ mới nhận ra vẻ đẹp của nó. Có lẽ những trang văn thấm đẫm chất thơ của
“Sông Luộc ở phương Nam” đã chinh phục Ban giám khảo khó tính và cuốn sách mới ở
dạng bản thảo đã được đánh giá là cuốn tiểu thuyết viết về “văn hóa và quê
hương” rất cuốn hút. Khôi Vũ bộc bạch, thông qua các nhân vật, các biến cố, ông
thể hiện tư tưởng hòa giải dân tộc, đó là nhu cầu của trái tim ông và cũng là một
tất yếu lịch sử…
“Sông Luộc ở
phương Nam” ghi nhận thành công mới của nhà văn Khôi Vũ trên hành trình văn
chương. Nhưng ông vẫn chưa dừng lại. Hiện tại hai mắt đã mờ nhìn không rõ chữ
nhưng Khôi Vũ vẫn miệt mài với những dự án. Qua năm 2021, ông sửa chữa bộ sách
biên soạn và kể chuyện về lịch sử mở nước từ thời Nguyễn Hoàng, gồm 3 tập dài
khoảng 800 trang sách. Ông tự giao hẹn mỗi ngày phải viết 1.000 chữ cho các
sáng tác mới. Nhà văn còn dự kiến viết một cuốn tiểu thuyết về nhà văn Lý Văn
Sâm nhân kỷ niệm 100 năm sinh của nhà văn gây dựng phong trào sáng tác của địa
phương và cuốn tiểu thuyết theo bút pháp hiện thực huyền ảo về dân tộc Chơro -
một trong những dân tộc bản địa sinh sống lâu đời trên đất Đồng Nai.
Dù đã sang tuổi
“thất thập” nhưng những gì Khôi Vũ nói ai cũng tin ông sẽ làm được, bởi ông
không chỉ là một nhà văn tài năng mà còn là người được trời phú cho nguồn năng
lượng dồi dào hiếm có, đủ để ông hiện thực hóa giấc mơ của mình.
T.H