Truyện ngắn của Nguyễn Trí
(Nguồn:
VNĐN số 40 – tháng 11 & 12 năm 2020)
Chồng chết. Trẻ, đẹp và duyên ơi
là duyên - vậy mà - Sáu Kỳ ở vậy không bước thêm bước nữa. Thời nầy chứ phong
kiến Sáu Kỳ được phong danh hiệu “tiết hạnh khả phong” là chắc cú. Nhưng... thiệt
mà nói, chả trự nào, có nuốt cả ký gan hùm, nguyên lạng mật gấu cũng chả dám nhảy
vô xin sương phụ chút tình thừa. Biết sao không? Chả là Sáu Kỳ tuy mới ba mươi
chín mà những bốn đứa con và đứa trai đầu hai mươi, thằng kề mười tám, hái đứa
con gái sinh đôi đà mười sáu. Mười tám Lê Thị Kỳ đã theo Nguyễn Sáu sửa túi
nâng khăn thì, con cái chừng đó tuổi là phải rồi. Thằng lớn của Sáu Kỳ tên
Bình. Ngoại hiệu là Bình Ma. Bình đi mót mủ trong lô cao su. Nhanh như sóc, ẩn
hiện như ma, bảo vệ lô còn gọi Bình là ma huống chi phàm phu. Một đêm trong lô
Bình thu cả tạ mủ là thường. Em Bình Ma là Bon. Ngoại hiệu là Bon Thầy Tu. Bon
cạo trọc đầu vào lô ở với cậu - anh ruột Sáu Kỳ - là Hai Cục. Ban ngày Bon mặc
áo cà sa vàng vừa uống rượu vừa tụng kinh. Tối Bon cởi cà sa mặc đồ thường đi
mót mủ. Bị bảo vệ thộp cổ tịch thu mủ nó cũng văng tục như thiên hạ. Vì sao tịch
thu? Mủ của nông trường anh vào là ăn cắp. Mót hả? Mủ chứ có phải lúa đâu mà
mót? Hai con Lan và Thúy cũng mủ mót và đêm hai ba mươi ký là thường.
Minh họa: Hứa Tuấn Anh
Bầy con vậy bà mẹ nào dám thêm bước
nữa? Và thằng nào dám nhảy vô tòm tem sương phụ? Tội quá thì thôi. Ba mươi chín
là tuổi hồi xuân. Nghĩa là xuân đang chín, vậy mà đành ngâm câu đêm dài để lạnh
giấc mơ em thì không tội sao đặng. Yên tâm. Sáu Kỳ cũng mủ. Vào lô từ sáu
giờ tối đến sáu giờ sáng, ban ngày ngủ một lèo từ tám đến ba giờ chiều hơi sức
đâu nữa mà lạnh giấc mơ em. Lúc chồng còn tại vị trên trần ai, Sáu Kỳ
còn quăng mẹ nó cái ái tình qua một bên để kiếm cái nuôi con. Chả là ông chồng
tên Sáu của Kỳ tệ lắm. Hắn chết bởi xơ gan. Nằm trong bệnh viện mà cho thuốc
vào miệng rồi tu ngụm rượu. Còn nói thuốc chung với rượu đích thị là rượu thuốc.
Đến thời mủ rớt giá thảm thê, thảm đến độ có
cho cũng chả ai thèm lấy. Mẹ con Sáu Kỳ kiếm nghiệp khác mần ăn. Bình Ma lấy vợ.
Ngay lập tức Sáu Kỳ lấy thước đo dọc đo ngang miếng đất năm sào, chia làm năm
phần đều nhau. Bốn đứa con bốn sào, Kỳ một sào. Bình và vợ sống bằng nghề nấu
rượu nuôi heo. Hai đứa con gái lấy chồng. Vậy là trên mảnh đất năm sào có bốn
căn nhà lợp lá dừa nước. Vì sao bốn? Chả là thằng Bon Thầy Tu giống cha y tạc.
Nó lấy rượu làm bạn nên ở với Sáu Kỳ. Bon sáng xỉn chiều say được hai năm thì
té cái oành xuống ao. Say quá lại không biết bơi nên theo cha về âm cảnh. Vậy
là sào đất của Bon lại chia tiếp ra làm bốn. Sống kiểu có phước cùng hưởng, có
họa cùng chia như cái gia đình nầy kể cũng hay. Hay nhứt là lúc năm sào đất có
bốn căn nhà, bốn gia đình, bốn sổ hộ khẩu lọt trụm lùm lụm vào cao tốc. Bốn hộ
được đền bù một mớ - đủ để lên tái định cư, cất mỗi hộ một căn xây tô nghiêm chỉnh
như người lớn. Cất nhà xong Hữu - chồng con Nga - rể lớn Sáu Kỳ vay ngân hàng
thêm một mớ, tậu chiếc bốn bánh gia nhập hàng ngũ taxi kiếm sống. Thằng Dũng -
chồng con Thanh - rể thứ - làm cái tiệm tạp phẩm mua bán đủ thứ. Thứ chi thiên
hạ cần vợ chồng Dũng Thanh có hết. Riêng vợ chồng Bình Ma vẫn nấu rượu nuôi
heo. Tái định cư nuôi heo mà được sao? Xin thưa vợ chồng Bình Ma cho phân heo
tuôn xuống hố Bi-o-ga. Chuồng trại nằm trong dạng tuần hoàn khép kín. Một ống
thông cao cả hai chục mét thì, còn khuya mùi ăm-mô-ni-ắc mới có cơ hội bá vô
mũi của tha nhân. Lô thổ của tái định cư những ba trăm mét vuông, dư sức nhà ở,
lò rượu và chuồng trại chỉ nuôi chục con heo thịt thì mùi miếc - nếu có - cũng
chả chi đáng kể. Sáu Kỳ lúc nầy đã qua rồi xuân sắc. Da tuy chưa mồi tóc chưa bạc
nhưng cũng gần gần. Sáu sống nhờ vào lãi ngân hàng. Không nhiều nhưng có dư bởi
Sáu ăn ngày có lon gạo. Bầy con xúm lại tậu cho bà má bộ karaoke để hát chơi đỡ
buồn. Hạnh phúc vậy chứ sao nữa hỡi ta bà trên thế giới.
Vậy mà vẫn buồn là sao hỡi Sáu Kỳ?
Thưa rằng anh trai là Sáu Kỳ là
Hai Cục. Dân quê xứ ta đặt tên con vậy đó. Đã Kỳ thì phải Cục. Trước khi cha má
qua đời Hai Cục lấy vợ. Hai ông bà già cho Ba Cục bốn sào đất. Lý do Kỳ nhiều
hơn Cục một sào là bởi hai ông bà già ở với Sáu Kỳ. Không ở với con trai là bởi
hai ông bà không ưa cô con dâu. Đàn bà con gái chi mà “chưa nói đã cười, chưa
đi đã chạy” lại còn phá trời sợ luôn. Chả biết cô vợ to nhỏ làm sao mà Hai Cục
bán bốn sào đất rồi và ấp Sở Bá kiếm sống bằng nghiệp mót mủ. Mót được hai
tháng cô vợ ôm sạch bách tiền bán đất đi một hơi như bà già về âm phủ. Buồn quá
Hai Cục vừa nốc rượu vừa ca cẩm: “Ôi đàn bà là những niềm đau. Hay đàn bà là
ngọc ngà trăng sao. Ôi đàn bà lại là con dao làm tim nhỏ máu. Ôi đàn bà dịu ngọt
đêm qua. Ôi đàn bà lạnh lùng đêm nay. Ôi đàn bà là vần thơ say. Khúc nhạc chua
cay...”. Cứ chừng đó Hai Cục ca mãi cả đêm lẫn ngày. May mà vào ấp Sở Bá
lúc rừng con mênh mông, Hai Cục phát được một chút cất cái chòi, thêm một ít
làm cái vườn. Buồn tình buồn đời, buồn nhứt là khi mủ rớt giá. Chả biết làm chi
Cục bèn trồng rau, các thứ rau rồi đem ra chợ ấp Một bỏ mối. Ấp Một là nơi Sáu
Kỳ cư ngụ. Kỳ bảo với Cục rằng:
- Anh coi đắt rẻ gì bán quách
trong Sở Bá rồi ra đây ở với tui cho có anh có em. Có gì tui lo cho. Ở trong đó
một mình lỡ trúng gió là chết luôn chứ ai đâu mà nhờ vả.
- Kệ tao - Hai Cục trả lời - mày
coi bán giúp tao mớ rau là được rồi.
Cứ thế cho đến ngày Sở Bá được
quy hoạch để...
Để làm chi thây kệ ông nhà nước.
Công nghiệp hay đường cao tốc hay sân bay cũng kệ ổng. Miễn sao đền bù hợp lý
là em đi. Hợp lý nghĩa là phải cho em nơi chốn để ở. Có công ăn việc làm để em
sống. Không có em không đi. Bắn cái đùng chết tại chỗ em cũng không sợ. Và -
toàn bộ cư dân của ấp Sở Bá từ tạm trú cho đến thường trú rất là ô kê vụ
đền bù giải tỏa. Nầy nhé, đất đai loại nào đền bù hợp lý theo loại đó. Đất đóng
thuế nông nghiệp loại bốn thì anh không thể buộc quản lý dự án đền bù loại một
và ngược lại. Có nhà, có hộ khẩu thường trú anh sẽ được cấp một lô thổ trên tái
định cư để ổn định nơi ăn chốn ở. Không ai thắc mắc chi thì ngày nào nhận được
tiền đền bù và thổ cư xin quý cô bác dời đi giúp cho. Ai kháng lệnh thì sẽ có
biện pháp cưỡng chế đấy nhé. Cán bộ bảo vậy.
Tất cả đều ô kê tức là con
gà đen nhưng Hai Cục thì không.
Đừng tưởng luôn có rượu mà Hai Cục say sưa
nghe. Uống rượu ghiền khác với uống chết bỏ. Sáng sớm Cục mở thẩu rượu làm một
cái xây chừng rồi ra vườn cuốc đất trồng rau. Chừng nào cái đầu hết lâng lâng thì
vào nhà làm thêm ly nữa. Cứ thế cho đến trưa, trưa cho đến chiều. Đói thì cơm
cá khô lùa canh nuốt vội. Hôm nào đem rau ra chợ nhờ em gái Sáu Kỳ bỏ mối
thì Hai Cục kè bên hông cái bình ton đầy ba xị đế. Đời Cục cứ như ông tiên con
bởi luôn luôn là đà trong men rượu. Uống vậy mà không xơ gan là bởi rượu Cục tự
nấu. Nếp cái đàng hoàng ủ bằng men gia truyền chứ không hề rượu ở quán mà sợ cồn
pha nước lạnh. Phải chi cứ thế cho đến ngày theo ông theo bà về âm phủ thì hay.
Đằng này khi khổng khi không, dính vô cái giải tỏa mới thiệt là mệt cho cả nhà
Sáu Kỳ luôn chứ một Hai Cục thì nói làm chi cho rối việc.
Chả là từ khi cô vợ ôm cục tiền
bán đất ra đi, Cục ở vậy lấy rượu làm vui. Với Cục, rượu so với tình, rượu
hơn là chắc cú. Cục bỏ ấp Một xã An Long vào ấp Sở Bá với tư cách tạm trú.
Đất đai vừa phá lâm vừa mua lại được hai sào, Cục khai báo chỉ năm trăm mét
vuông. Đã ở rừng lại sát nông trường cao su,đất canh tác nơi nầy một cụm nơi
kia một thẻo. Ông cố nội ai mà đạc cho được. Cả ban ấp tin vô lời khai của chủ
đất để lập hồ sơ lấy thuế. Và xưa nay không nói chắc ai cũng rành dân luôn luôn
gian. Ông cha nói “dân gian” chứ không hề là “dân ngay”. Vả lại ngu sao khai
nhiều để đóng thuế? Vậy là hai ngàn mét vuông đất trên thực tế thì trong sổ bộ
chỉ năm trăm. Năm trăm thì đền bù năm trăm. Và - quan trọng nhất - không vợ
không con và tương lai là nấm mộ nên Hai Cục chả thổ cư thổ kiếc gì với cái
chòi lợp lá kè. Vậy là sau ba chục năm ngụ cư ấp Sở Bá, nguy cơ ra đi với năm
trăm mét vuông đất nông nghiệp loại bốn mỗi mét trăm ngàn bạc, vị chi là năm chục
triệu. Mẹ cha ơi. Thế có chết không? Đến cái nước nầy Hai Cục mới tỉnh rượu để
biết rằng tương lai là nấm mộ nhưng chưa chết thì mộ đâu mà tương.
Vậy là Hai Cục phi về em gái Sáu
Kỳ. Chà... rối đa nghe. Sự đời xưa nay luôn lấy giấy trắng mực đen làm bằng.
Xưa khai bao nhiêu giờ nhận bấy nhiêu cãi vào đâu được. Đành chấp nhận thôi.
Nhưng Hai Cục vốn liều. Theo vợ cãi lời cha mẹ bán đất bán đai, vợ bỏ lại ở vậy
chơi với ba xị đế thì liều có hạng chứ chơi sao. Cục nói:
- Tao không đi đâu hết nếu không
đền bù đủ cho tao. Không cho đất ở tao ra đường cho xe cán. Lấy đất của tao mà
không cho thổ cư là không được.
- Ông đừng có mà liều mạng - Sáu
Kỳ nói - về đây ở với tui.
- Không. Tao một mình quen rồi.
Nghe chuyện. Thằng Hữu, chủ nhân của một taxi,
con rể lớn của Sáu Kỳ có mặt. Thằng nầy ôm vô lăng lấy đường sá làm nhà nên
sành chuyện đông tây kim cổ lắm. Hữu nói với ông cậu và bà má vợ:
- Ông cậu với má yên tâm đi. Để
con làm cho cậu một cái đơn xin cứu xét. Thực tế làm sao ta trình bày vậy. Chả
mất mát chi đâu mà lo. Nhưng mà truy thu thuế nông nghiệp thì cũng hơi bồn bộn
à.
Bà má vợ nói:
- Chung chi cũng sạch bách con
ơi. Mấy thằng cán bộ xã mình tao rành quá.
- Chung chi xưa rồi má ơi. Ông
giám đốc công an mới đưa cả công an tỉnh về đứng chân tận xã. Cán bộ nào nhận
chung chi là uống thuốc liều. Để vụ này con lo cho.
Vậy là Hữu làm đơn lên ấp lên xã,
lên cả ban quản lý dự án. Lúc nầy cả xã An Long, cả ấp Một và ấp Sở Bá mời thòi
ra một gã bỏ ấp nầy vào ấp khác đang có mặt trên đời. Đã thế hắn ta còn là chủ
của hai ngàn mét đất. Vậy là....
Mẹ cha ơi... Chủ tịch xã xuất xứ
là nông dân nên rất chi bình dân. Ông gọi phó ban công an chủ trì vụ hộ khẩu
lên hỏi. Phó lật sổ hộ tịch thưa rằng Lê Văn Cục và vợ là Trần Thị Chín vẫn tại
vị ở trang mười bốn, cuốn một của ấp Một xã An Long. Vậy là chuyện cô vợ bỏ đi
gã chồng không khai báo. Cán bộ ta cũng không biết luôn. Chủ tịch gọi trưởng
ban địa chính xã hỏi về tình hình đất đai của Lê Văn Cục trong ấp Sở Bá. Địa
chính... dạ... dạ... ông Sáu có năm trăm mét đất nông nghiệp loại bốn. Thế sao
bấy giờ lại là hai ngàn? Chú vô Sở Bá coi rồi về báo lại cho tôi...
Cán bố ấp Sở Bá cũng đến mệt. Tất
cả theo Hữu đến cái chòi của Lê Văn Cục. Cục đang khề khà bên chén rượu với tiết
canh lòng lợn:
- Thời buổi nầy mà còn dám tiết
canh thì ông cũng gan dữ nghe Hai Cục.
- Gan góc chi. Sống chết có số
mày ơi.
- Đất đai của ông ngoại trừ miếng
nầy con miếng nào nữa?
Vậy là Hai Cục làm một hơi hết
chén rượu rồi dẫn cán bộ đi mục sở thị. Bên tây một miếng tám trăm mét trồng điều.
Bên đông cũng điều diện tích là bẩy trăm. Cán bộ hỏi:
- Ông khai thác miếng đất nầy bao
nhiêu năm rồi mà không khai báo.
- Năm năm.
- Cây điều già hơn ông mà năm năm
nghĩa là làm sao?
- Hai miếng nầy tao mua lại của vợ
chồng thằng Hiền. Làm ăn thất bát quá nên nó bán cho tao để về quê.
Vậy là thòi ra vụ mua bán bằng miệng
của một cư dân tạm trú nào đó mà cán bộ mù tăm cái vụ biết. Việc nầy mà đến tai
chủ tịch chắc về vườn đuổi gà cho vợ quá. Nguy nhất là mọi sự từ diện tích cho
đến nhà ở đã báo cho ban quản lý dự án lên danh sách đền bù. Nay báo lại làm
sao được.
- Thiệt là mệt cho ông quá Hai Cục
ơi! - Một cán bộ than thở.
- Mệt mặc kệ mày chớ - Hai Cục
ngang bướng trả lời - đất của tao mà không đền bù là tao không đi. Thiên long
bát bộ có hét tám tiếng tao cũng không rời nửa bước.
Mẹ cha ơi... lôi cả bát bộ thiên
long ra để ví là thứ không phải vừa.
Và trong khi thằng con rể Hữu lo
vụ đơn từ cứu xét thì bà má vợ Sáu Kỳ lân la đến mấy quán cà phê - nơi - tập trung
mấy con cò đất. Sáu Kỳ quá xá rành câu “nén bạc đâm toạc tờ giấy” và “đa kim
ngân phá luật lệ”. Vụ nầy không nhờ cò móc mở ngoặc với địa chính xã là không
xong. Và:
- Mua bán đất đai thì được chứ biến
hóa từ năm năm lên hai ngàn là không dám đâu thím Sáu ơi.
- Làm gì mà hổng dám. Con trai
Chín Diện vẫn trưởng địa chính xã nầy chứ ai vô mà không dám?
- Xưa thì được. Từ ngày công an tỉnh
về đứng chân địa bàn xã thì có cả tấn vàng cũng chả ai dám tay trắng tay đen.
Cả đám cò cùng chung một giọng rằng
thì là... từ ngày thay ông giám đốc công an tỉnh, xã hội đen phố lớn chết đuối
luôn chứ chìm xuồng là chuyện nhỏ. Tất cả đang làm mới để lấy lại uy phong
trong mắt dân tình... Tui nói ít làm ơn hiểu nhiều dùm cái Sáu Kỳ ơi. Một con
cò đã có tuổi từng thả thính thuở Sáu Kỳ mới góa bụa nhưng không được bảo vậy.
Vậy là coi như tiêu. Tiền mà cán bộ chê là đổi đời rồi đa nghe. Vụ nầy mới à.
Thằng rể taxi nói:
- Con nói rồi... không ông nào
dám thò tay mặt, đặt tay trái đâu mà cò có việc để làm. Con đã gặp lãnh đạo ban
quản lý dự án rồi. Họ hứa sẽ giải quyết khi bên xã mình xác nhận vấn đề. Vụ nầy
con lo được. Má và ông cậu cứ yên tâm.
- Chắc không đó?
- Trăm phần trăm. Hên cho ông cậu
là tình hình xã hội trên mọi mặt đang hết sức đi vào cái quỹ đạo gọi là công bằng.
Mà muốn có công bằng thì phải liêm chính công minh. Không ai dám ăn nữa đâu mà
lo. Một chứ một chục như ông cậu cũng phải giải quyết vấn đề cho hợp tình. Tình
lý không phân minh họ kiện lên trên là đội chuối khô đi âm phủ liền.
Y như rằng... tuy hơi lâu một
chút nhưng đất đai của Hai Cục đâu ra đó rõ nét. Hai ngàn mét đất nông nghiệp
loại bốn là hai trăm triệu, chưa kể hoa màu các cái linh tinh vài chục nữa. Cả
cái giếng đào cũng có tiền luôn. Hai Cục được một lô thổ trên tái định cư. Ngon
quá xá ể. Thiên hạ nói:
- Hai Cục ngó khùng khùng vậy mà
ngon nghe. Mụ nào bá vô lão bây giờ là hết luôn cả ý.
- Ổng khùng chớ đâu có ngu cha nội
ơi.
- Nhưng mà...
- Nhưng nhị gì?
- Hai Cục sắp cưỡi hạc quy tiên rồi.
Tiền bạc và thổ cư... khà khà khà... sẽ có một cuộc chiến nổ ra trong nhà Sáu Kỳ.
Đền bù hai trăm triệu chỉ là chuyện nhỏ. Lô thổ trong tái định cư giờ nầy là mấy
tỷ ông biết không?
- Ái chà... cha Xuân mới lên tỷ
phú nhờ bán một lô.
- Đó đó... ba tỷ bạc là cả một
gia tài... Thằng Hữu đâu có rảnh mà bỏ công bỏ chuyện làm giúp ông cậu. Tui nói
ông hiểu không? Hãy tưởng tượng sau khi Hai Cục chết mọi việc sẽ ra sao?
- Tưởng gì kỳ vậy cha?
- Nghe nè... tui hay ông hay bất
kỳ ai rồi cũng ngủm cù đeo. Của cải nên chia cho con cháu trước khi chết. Hai Cục
chia cho ai... khà khà... Không chiến tranh mới lạ à. Ông có nghe vụ một mét đất
mà ông anh xách rựa chém cả nhà thằng em không?
Đúng là cái miệng ăn mắm ăn muối
nói linh như miểu bà. Chiều hôm ấy tàn tàn đạp xe về Sở Bá thì, một chiếc tải
tô nhẹ một phát đủ đưa Hai Cục về âm phủ.
***
Thật là khốn khổ khốn nạn cho những
ai kiếm ăn bằng vô lăng mà, một hôm kia gặp trúng một xỉn say xem đường quốc
gia là sân nhà. Ưng sao chạy vậy khi có rượu thì thánh còn trở tay không kịp
nói chi người phàm. Ngã tư đang đỏ đèn mà ỷ thế xe đạp nên Hai Cục phang đại.
Nhưng mà luật đâu ra đó rõ nét đa nghe. Chuyện xe nhỏ tông xe lớn rồi bắt xe lớn
bồi thường là xưa rồi Diễm ơi.
Không bị quy trách nhiệm nhưng
tang ma thì sao? Rất may cho chủ xe tải là gia đình Sáu Kỳ chả buộc chả thắt
chi hết. Sau đám, ngoại trừ bãi nại để chủ xe có đường làm ăn, Sáu Kỳ còn trả lại
cái phong bao cả ba chục triệu bạc chủ xe chịu trách nhiệm hỏa thiêu. Sáu nói:
- Xe chú mày trả góp chưa xong
nay gặp cái ách này cũng xui xẻo quá. Lấy đồng bạc của mày thì Hai Cục cũng khó
mà siêu. Cầm về đi, gia đình tao lo được.
Thiệt là quý hóa quá. Nhưng tang
ma chỉ là chuyện nhỏ. Lớn chuyện là cái di chúc có công chứng của phòng công chứng
huyện. Và người chứng là chủ tịch và trưởng ban công an xã An Long mới là linh
hiển. Và, thể theo yêu cầu của Hai Cục lúc tại vị trên trần gian là, di chúc sẽ
được đọc trong cái giờ chuẩn bị liệm xác vô quan tài. Cô bác xúm đông xúm đỏ
nghe cho biết di chúc nói cái chi. Nhưng tất cả bổ ngửa khi Hai Cục chả để lại
cho bất kỳ ai trong nhà Sáu Kỳ dù chỉ một xu. Hữu - chủ xe kiêm tài xế taxi -
người đã ra tay từ a đên â để Hai Cục có cả cục tiền cũng không xu nào. Bao
nhiêu Cục làm từ thiện ráo.Thế có lạ không?
Vậy nên mới có chuyện ta bà ấp Một,
những vô công rỗi nghề từ hưu trí cho đến thất nghiệp - những quý ông quý bà -
sáng nào cũng ghé quán cà phê cóc Bảy Thả để đấu láo, cái quán này cũng là nơi
ông chủ tịch xã rất chi bình dân vẫn ghé để nói chuyện trên trời dưới biển. Và
sáng hôm ấy đã có một luận bàn không hề nhỏ về gia đình Sáu Kỳ của ta bà trước
khi ông chủ tịch bình dân đến:
- Mẹ cha ơi... Hai Cục không để
cho của nả cho gia đình Sáu Kỳ. Vô lý thiệt. Là sao vậy quý ông quý bà?
- Ai biết. Biết chết liền. Hay là
gia đình Sáu Kỳ giàu quá nên không thèm tiền nữa.
- Tỷ phú đô la còn thèm nói chi
Sáu Kỳ chỉ mới đủ ăn chứ chưa có dư đâu mà không thèm.
- Vậy thì tại sao?
Đúng lúc đó ông chủ tịch bình dân
vào quán để làm cái đen nóng như thường lệ. Một tóc bạc da mồi hỏi:
- Ê... Phong - tên của ông chủ tịch
- mày với thằng Bảo trưởng ban công an xã mình làm chứng cho cái di chúc của
Hai Cục. Sao nó không để của nả cho em út con cháu mà từ thiện, mày nói cho tao
thông được không?
Chủ tịch xã Phong mới bốn mươi một
chút vả lại, đang trong cà phê cóc nên ông già bảy mươi tuổi mày tao âu cũng sự
thường. Tuy chủ tịch nhưng Phong vẫn bên trời cười với biển ha ha nên cô
bác khoái lắm:
- Lúc ba Cục đến nhà nhờ làm chứng
con cũng hơi ngạc nhiên nhưng, đầu têu của sự vụ là do gia đình Sáu Kỳ chủ
trương...
Rằng Hai Cục chừng như linh tính
mình sắp về với ông bà nên tính rút tiền gửi ngân hàng, bán luôn cả thổ cư rồi
chia đều cho con cháu. Nhưng Sáu Kỳ nói với anh trai:
Kiếp trước ông mắc nợ trần gian
hơi nhiều nên đã bị vợ lấy sạch của nả còn không con không cái để nương nhờ.
Ông nên từ thiện cho cơ nhỡ, cho chùa chiền, cho nhà thờ để khi chết có cơ hội mà
nam mô phật nam mô pháp nam mô tăng, nam mô nhứt thiết siêu thăng thượng đài.
Cháu kêu ông bằng cậu hay tôi giờ cũng qua rồi cái khổ của thời chạy kiếm cái
ăn. Nhưng cũng còn đó rất nhiều những kẻ mà đồng bạc vẫn to hơn bánh xe bò. Nên
từ thiện cho họ là hơn.
Bầy con dâu rể của Sáu Kỳ cùng ngửa
mặt ha hả cười mà rằng:
Con kiếm sống được cậu ơi. Tiền
nhiều mà không do mồ hôi đổ ra thì nhiều như Năm Cam cũng có ngày sạch bách. Của
làm ra mới thiệt của trong nhà đó cậu!
Chả ai chê tiền hết - Sáu Kỳ tiếp tục - tao từng
vào lô ăn trộm mủ cao su để kiếm sống. Nhưng khi có, chả hơi sức đâu nữa mà trộm
ngoại trừ những ai xem trộm cắp như một cái nghề và bọn lỡ sa chân vô cái gọi
là xì ke xì cọc. Ông chi đó nói phú quý sinh lễ nghĩa bần cùng sinh đạo tặc
là chính xác. Khi thoát được bần cùng thì cái “tính bản thiện” trở lại với những
ai được gọi là người.
Và đã là người thì tiền tài như
phấn thổ.
N.T